Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 112: Nói hay lắm, tiếp tục bịa đi
Cập nhật lúc: 2025-12-27 11:57:18
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Bắc Khuynh Thịnh An Ninh đầy suy tư, thật sự , Thịnh An Ninh tuổi lớn, nhưng tài thu phục lòng nhỏ.
Ăn xong cơm, Chung Văn Thanh đuổi Chu Bắc Khuynh : "Con tìm chỗ nào nghỉ ngơi , bên nhà khách ? Con đến nhà khách mà nghỉ."
Chu Bắc Khuynh , cô vẫn nhớ lời Chu Lục Minh lúc : "Mẹ, con ngủ với là ."
Chung Văn Thanh cho phép: "Mẹ cần, con nhà khách ."
Chu Bắc Khuynh nghĩ nghĩ dối: "Giấy giới thiệu của con mất , cũng cách nào ở nhà khách ."
Chung Văn Thanh mà bướng bỉnh lên thì cũng cực kỳ cố chấp: "Vậy sẽ với công an con là lang thang, bắt con ."
Thịnh An Ninh mà há hốc mồm, tính tình của Chung Văn Thanh quả nhiên , còn cố bướng.
Hơn nữa, cũng , bây giờ nếu cửa mà giấy giới thiệu, chỉ mua vé tàu, mà nhiều khách sạn, nhà khách đều nhận, một thành phố, thậm chí sẽ bắt cô vì tội lang thang.
Chu Bắc Khuynh bất đắc dĩ, chỉ thể đến nhà khách gần đó thuê phòng nghỉ ngơi.
Rốt cuộc cũng là con gái , Chung Văn Thanh đợi Chu Bắc Khuynh , giải thích với Chu Thời Huân: "Bắc Khuynh kỳ thật , vẫn luôn là đứa nhỏ lời nhất trong nhà, cũng ."
Chu Thời Huân gì, đối với thái độ của Chu Bắc Khuynh, giữ im lặng.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Thịnh An Ninh cũng thể lý giải Chu Bắc Khuynh, nghĩ thầm đại khái là Chu Bắc Khuynh và Chu Lục Minh tình cảm , cho nên mới chấp nhận hiện thực? Hay là Chu Lục Minh tẩy não lợi hại, khống chế tinh thần của Chu Bắc Khuynh.
Liên tiếp hai ngày cũng thấy Chu Lục Minh xuất hiện, dù cũng là lén lút điều tra riêng, mà Chu Thời Huân và Lục Trường Phong thể dùng đến cũng hạn, cho nên tra Chu Lục Minh .
Bọn họ bây giờ thể chính là chờ , chờ Chu Lục Minh xuất hiện ở thành phố Long Bắc.
Hai ngày nay Chu Bắc Khuynh ở bên Chung Văn Thanh, cùng chợ mua thức ăn nấu cơm, nhắc đến Chu Lục Minh, Chung Văn Thanh mới đối xử hơn với cô .
Hai sáng sớm cùng mua thức ăn, Chu Bắc Khuynh vô tình : "Con bên bờ sông bán cá, còn rẻ hơn ở chợ sáng, đặc biệt tươi, con thấy hầm chút canh cá cho cả cũng ."
Chung Văn Thanh thấy đề nghị tệ: "Đi, chúng xem thử, ngày nào cũng uống canh chim bồ câu, cả con chắc chắn uống ngán ."
Chu Bắc Khuynh liền cảm thấy Chung Văn Thanh đối với Chu Thời Huân thật sự quá : "Mẹ, cả nguyện ý trở về thành phố Kinh ?"
Chung Văn Thanh kỳ quái: "Tại cả con nhất định về thành phố Kinh? Sự nghiệp của ở ngay đây, ở đây cũng ."
Chu Bắc Khuynh do dự một chút: "Vậy vẫn ở đây ?"
Chung Văn Thanh cảm thấy ở đây cũng : " , đến lúc đó nếu chị dâu con sinh con, sẽ trông đứa nhỏ cho bọn họ."
Hai đến bờ sông một vòng, cũng thấy ai bán cá, ngược ao cá, nhưng cũng bán cá.
Chung Văn Thanh liền cảm thấy lãng phí thời gian: "Ở bán cá chứ, thế chúng chợ mua cá , , mau trở về."
Chu Bắc Khuynh bảng nhà bên đường: "Mẹ, chúng phía thêm chút nữa."
Khoác tay Chung Văn Thanh phía xa, bảng nhà, kéo Chung Văn Thanh qua.
Chung Văn Thanh còn kịp phản ứng chuyện gì đang xảy , Chu Bắc Khuynh dẫn đến cửa lớn: "Đến đây gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-112-noi-hay-lam-tiep-tuc-bia-di.html.]
Chu Bắc Khuynh đẩy bà : "Mẹ, con cố ý lừa , chỉ là gặp cả thôi."
Chung Văn Thanh đẩy sân, liền thấy Chu Lục Minh đang trong sân, nhíu mày: "Muốn gặp , tại dùng phương pháp ?"
Chu Bắc Khuynh đóng cửa sân , kéo Chung Văn Thanh đang tức giận: "Mẹ, đừng vội, xem cả thế nào, một hồi chúng sẽ trở về."
Chung Văn Thanh vô cùng tức tối: "Chu Bắc Khuynh! Con đang lừa gạt, con đang lừa !"
Chu Lục Minh tới, quỳ xuống mặt Chung Văn Thanh một cái: "Mẹ, nên trách Bắc Khuynh, là con bảo em đưa đến đây, con cũng sợ chịu gặp con."
Chung Văn Thanh cảm thấy kỳ quái: “Anh quang minh chính đại gặp , tại chịu gặp ? Anh chuyện gì khuất tất nên dám gặp?”
Bà chỉ là hồ đồ, chứ choáng váng, vốn dĩ trong lòng vẫn còn chút cảm tình rối rắm với Chu Lục Minh, nhưng giờ phút bộ dạng của , chỉ còn sự tức giận, vô cùng tức giận!
Bà xoay định bỏ , nhưng Chu Lục Minh kéo : “Mẹ, đừng giận vội, con một việc nên , nhưng con giấu trong lòng khó chịu.”
Chung Văn Thanh đầu Chu Lục Minh: “Anh gì thì nhanh .”
Sau đó nhíu mày: “Anh dậy , thích chuyện bằng cách .”
Chu Lục Minh vội vàng dậy: “Mẹ, yên tâm, khi con xong tuyệt đối sẽ xuất hiện, sẽ gây bất kỳ hoang mang nào cho , nếu như cần con, con cũng nhất định sẽ xuất hiện.”
Nói xong giọng chút nghẹn ngào: “Con trở về Hà Loan Thôn, cũng gặp bố ruột của con, vì sự ích kỷ của bọn họ, khiến Chu Thời Huân chịu nhiều khổ sở như , con thật sự áy náy, xin thứ .”
Chung Văn Thanh nhíu mày, thích kiểu : “Anh lời , nhanh .”
Chu Lục Minh vội vàng lau nước mắt: “Mẹ, gần đây con cũng điều tra một sự tình, con thể sẽ tin, nhưng con cũng hy vọng đừng lừa gạt.”
Thấy vẻ mặt Chung Văn Thanh kiên nhẫn, vội vàng : “Khi Loan Thành hy sinh, Chu Thời Huân và ở cùng một doanh trại, bọn họ gặp mặt, hơn nữa sự hy sinh của Loan Thành chút kỳ lạ.”
Chung Văn Thanh bỗng chốc nổi giận, trừng mắt Chu Lục Minh: “Anh là ý gì? Anh cho rằng Thời Huân hại c.h.ế.t Loan Thành?”
Chu Lục Minh chút bất lực: “Mẹ, đừng giận vội, còn nhớ Chu Loan Thành thư rằng phát hiện một bí mật, đợi khi chứng thực sẽ cho chúng ? Con nghĩ nhất định chính là sự tình , hơn nữa Loan Thành cũng gặp Chu Thời Huân.”
Chu Bắc Khuynh căn bản hề suy nghĩ nhiều: “Anh là ba năm đây, Chu Thời Huân thế của ?”
Chung Văn Thanh trừng mắt Chu Lục Minh, ánh mắt sắc bén mang theo gai nhọn: “Chu Lục Minh! Anh theo cái mục đích là gì? Anh cho rằng Thời Huân hại c.h.ế.t Loan Thành, cho , tại hại c.h.ế.t Loan Thành? Động cơ là gì!!”
Chu Lục Minh dừng một chút, ngờ Chung Văn Thanh chuyện Chu Loan Thành mà vẫn thể lý trí như , đây cứ đến tên Chu Loan Thành là cảm xúc sẽ định ?
“ , nhưng những điều đều quá trùng hợp, chỉ suy đoán của , ví dụ như vẫn luôn ở Kinh Thị, đoạn thời gian đến Long Thị công tác, mưu hại . G.i.ế.c là phạm pháp, thể mưu hại ?”
Nói xong ngữ khí đều trở nên sốt ruột: “Mẹ, con thật sự hề nghĩ hại , con chỉ và bố con vui vẻ, một nhà các cuối cùng cũng thể đoàn tụ .”
Bốp bốp bốp, từ đầu tường truyền tới tiếng vỗ tay giòn giã.
Thịnh An Ninh thò nửa , híp mắt Chu Lục Minh: “Nói lắm, tiếp tục bịa !”
Sắc mặt Chu Lục Minh trắng bệch, ngờ Thịnh An Ninh xuất hiện ở đây, trong mắt thoáng cái xẹt qua sự hung ác…
--------------------