Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1119: Đều là bảo bối nhỏ của mẹ
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:13:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh An Ninh kích động tới xổm xuống, một phen ôm c.h.ặ.t Mặc Mặc lòng: "Mặc Mặc bảo bối của , con về lúc nào thế, đây đúng là dành cho một bất ngờ thật to mà, thật sự quá vui mừng."
Vừa , những giọt nước mắt hạnh phúc cũng trào .
Mặc Mặc giống như một lớn nhỏ tuổi, vươn đôi tay nhỏ bé lau nước mắt cho : "Mẹ , Mặc Mặc cũng vui khi gặp ạ."
Nửa năm gặp, Mặc Mặc chuyện rõ ràng hơn nhiều, giọng Bắc Kinh cũng đậm.
Thịnh An Ninh rơi lệ , hôn mạnh hai cái lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Mặc Mặc: "Bảo bối ngoan của ."
Chu Hồng Vân cũng ở một bên quẹt nước mắt : "Hôm nay cô đón Chu Chu và An An, thấy cả dắt Mặc Mặc, lúc đó thật sự cô nhảy dựng, còn tưởng hoa mắt nữa chứ. Nếu Mặc Mặc gọi cô một tiếng cô của cha, cô cũng dám tin mắt , thật sự là quá kinh hỉ. Anh cả bây giờ cũng chơi trò bất ngờ , khi đến cũng đ.á.n.h một cái điện báo, chúng chẳng chút chuẩn tâm lý nào."
Chu Nam Quang : "Đây là bố và Mặc Mặc bàn bạc kỹ, cho một bất ngờ. Sau khi chúng quyết định thời gian đến, Mặc Mặc kích động suốt vài ngày, mỗi buổi tối đều hỏi một : Mẹ thích Mặc Mặc bây giờ ?"
Thịnh An Ninh , ôm c.h.ặ.t lấy Mặc Mặc: "Mặc Mặc như thế nào cũng thích, con và em trai em gái đều là bảo bối của bố ."
Cho đến khi xuống ghế sofa, Thịnh An Ninh vẫn ôm Mặc Mặc buông tay. An An cũng quý trai, dựa sát bên , một hồi sờ sờ tay nhỏ của Mặc Mặc, một hồi kéo kéo quần áo , một hồi quý mến ghé sát , khuôn mặt nhỏ tươi như một đóa hoa.
Chỉ Chu Chu, khuôn mặt nhỏ căng thấy rõ vẻ vui mừng, đối diện Thịnh An Ninh, nghiêng cái đầu nhỏ vài phần nghiêm túc Mặc Mặc.
Thịnh An Ninh cũng chú ý tới, hỏi Chu Nam Quang dọc đường thuận lợi ? Tiểu Vãn m.a.n.g t.h.a.i hiện giờ tình hình thế nào, khi nào sinh, còn .
Chu Nam Quang liên tục gật đầu: "Dọc đường vẫn thuận lợi, mợ của con chuẩn ít đồ ăn, bố và Mặc Mặc đến lúc xuống xe vẫn ăn xong. Bây giờ thời tiết nóng, mợ con vốn dĩ chút đồ ăn cho các con mang theo, sợ đường hỏng, chỉ thể mấy lọ dưa muối với cả bơ đậu phộng tự ."
Chu Hồng Vân thốt lên thật tâm: "Cũng do vấn đề nước non , dưa muối ở bên chính là hương vị của kinh thành. Tổng cảm thấy thiếu chút gì đó."
Chu Nam Quang gật đầu: "Mợ của An Ninh quả thực dụng tâm, cũng chuẩn cho Tiểu Vãn ít đồ, còn quần áo chăn đệm các con gửi sang, bố thấy đủ cho đứa trẻ dùng đến hai ba tuổi. Tiểu Vãn cũng là một đứa trẻ hiếu thắng, bụng to như mà vẫn hàng ngày. Gần đây án t.ử nhiều, còn nhiều vụ án cũ nhiều năm cũng yêu cầu kết án. Luyến Thành và Tiểu Vãn đều bận."
Chu Hồng Vân lo lắng: "Tính thì Tiểu Vãn sắp sinh , còn thì thể chịu ? Ai nha, Tiểu Vãn sinh xong thì ai chăm sóc đây?"
Mộ Tiểu Vãn cha , Chung Văn Thanh cũng còn nữa, trong nhà lấy một bề là nữ tính nào thể giúp đỡ chăm sóc ở cữ. Chu Nam Quang ở cũng chẳng giúp việc gì.
Chu Nam Quang : "Lần còn phiền mợ của An Ninh giúp đỡ, lúc bố khéo , đợi khi Tiểu Vãn sinh, bái thác bà qua đó chăm sóc ở cữ, còn dì Trương ở đó, thì tìm thêm một dì nữa."
Chu Hồng Vân trong lòng tính toán một chút, Vương Đạt hiện tại tiệm bánh bao ăn phát đạt, chắc chắn cũng bận, để bà chăm sóc Tiểu Vãn một tháng, sẽ lỡ mất bao nhiêu việc ăn.
Dì Trương mỗi ngày việc nhà nấu cơm cũng đủ bận , nếu chăm sóc thêm một đứa trẻ, chắc chắn cũng bận xuể, còn mời thêm một dì nữa, rõ gốc gác thì cũng dám để bà trông trẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1119-deu-la-bao-boi-nho-cua-me.html.]
Càng suy nghĩ càng yên lòng, bà ngẩng lên Thịnh An Ninh: “An Ninh, là để cô về chăm sóc Tiểu Vãn ở cữ và lo cho đứa nhỏ nhé. Cứ để bố cháu ở đây một thời gian, giúp đưa đón bọn trẻ, đợi đến khi trời lạnh, nếu Mặc Mặc thích nghi với cuộc sống ở đây thì khi họ về cô sang. Đến lúc đó đứa bé cũng lớn hơn một chút, bố cháu trông nom, dù thuê giúp việc lạ mặt cũng yên tâm.”
Thịnh An Ninh cũng ý nghĩ : “Đứa trẻ mới sinh, chính là lúc cần nhất, vẫn nên nhà ở bên cạnh thì hơn. Tiệm bánh bao của mợ cháu đang lúc ăn , cũng thể phiền mợ quá nhiều. An An và các em đều lớn , tan học thể tự về nhà . Cho nên, cô , cô cứ về giúp Tiểu Vãn .”
Đều ở trong khu tập thể quân đội, cũng cần lo lắng trẻ con lạc, nhiều bạn nhỏ ở trường mẫu giáo đều tự tan học về.
Quyết định vội vàng như , Chu Hồng Vân hai ngày nữa sẽ về, chừng về đến nhà là vặn lúc Tiểu Vãn sinh.
Chu Hồng Vân trong lòng nhẹ nhõm hơn, hỏi Chu Nam Quang: “Cũng chẳng thấy lúc Tiểu Vãn m.a.n.g t.h.a.i trông thế nào, sẽ sinh con trai con gái nữa.”
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Chu Nam Quang hiếm khi hóng hớt vài câu: “Những quen đều Tiểu Vãn sẽ sinh con trai, nhưng Luyến Thành và Tiểu Vãn hy vọng sinh con gái. Luyến Thành bảo trong nhà Chu Chu và Mặc Mặc là hai đứa con trai , chỉ An An là con gái thì cô đơn quá, sinh thêm một em gái để bạn với An An.”
Chu Hồng Vân vui vẻ: “Con gái cũng , nhà chúng thói trọng nam khinh nữ đó . Mặc Mặc, cháu xem trong bụng thím Tiểu Vãn là em gái em trai nào?”
Mặc Mặc gọi tên, đôi mắt to chớp chớp, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng: “Là em gái, là một em gái xinh .”
Chu Hồng Vân ha ha: “Thế thì sai , Tiểu Vãn cái t.h.a.i chắc chắn sinh con gái, trẻ con chuẩn lắm đấy.”
Thịnh An Ninh cái tiêu chuẩn "trẻ con chuẩn lắm" là từ , nhưng lúc cô cũng tin lời Mặc Mặc là thật: “Vậy nhà chúng thêm một tiểu công chúa, thật bao.”
Mải về những chuyện thú vị của Mặc Mặc ở Bắc Kinh, Thịnh An Ninh cũng quên mất việc với Chu Nam Quang chuyện Lục Trường Phong trở về, Chu Hồng Vân cũng vì kích động mà quên sạch sành sanh.
Chu Nam Quang liên tục khen ngợi Mặc Mặc: “Mặc Mặc nhà bây giờ là thần đồng nhỏ ở Bắc Kinh đấy, nhiều yêu thích, mấy lão già đều nhận Mặc Mặc cháu nuôi.”
Trong lòng Thịnh An Ninh bỗng thấy xót xa rõ lý do, Mặc Mặc từ nhỏ hiểu chuyện, giống Chu Chu và An An suốt ngày chỉ nghịch ngợm, đơn giản mà vui vẻ. Mặc Mặc luôn mang dáng vẻ ông cụ non, khi ở một tỏ tâm sự nặng nề.
Điều đó khiến cô chút nghi ngờ, liệu khi đầu thai, Mặc Mặc quên uống canh Mạnh Bà, vẫn còn mang theo ký ức của một đời .
Đang chuyện thì Chu Triều Dương dẫn Lục Trường Phong trở về. Khoảng thời gian gần đây, Lục Trường Phong biểu hiện , mỗi ngày tan tầm đều đón Triều Dương, hai cùng qua đây ăn cơm. Về mặt tình cảm thì tiến triển gì nhiều, nhưng tăng thêm ít sự thuộc.
Chu Triều Dương bước cửa, thấy Chu Nam Quang và Mặc Mặc liền kinh hô một tiếng, lao tới ôm lấy cánh tay Chu Nam Quang đầy vui sướng: “Bố, bố đến lúc nào thế?”
Chu Nam Quang chằm chằm Lục Trường Phong, từng kinh qua vô sóng to gió lớn như ông, lúc sững sờ đến mức thốt nên lời...
--------------------