Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1114: Bê bối không thể giấu giếm
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:13:25
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lần , trong bệnh viện đều bàn tán nhỏ tiếng, hơn nữa còn lén lút lưng Tiêu Như.
Dù Tiêu Như vẫn kết hôn, cho dù m.a.n.g t.h.a.i thì cô cũng là một cô gái trẻ, thời buổi cưới mà chửa chẳng chuyện vinh dự gì. Đừng là cưới thai, ngay cả kết hôn xong mà đủ mười tháng sinh con thì cũng chỉ trỏ lưng đến thối cả gáy.
Cho nên, đây cũng là lý do khiến Tiêu Như thể vui vẻ nổi.
Thịnh An Ninh thầm nghĩ trong lòng, ngờ cô t.h.a.i thật, đứa bé đó là của ai?
Cô tò mò, trong bệnh viện cũng tò mò, y tá Tiểu Hoàng còn đặc biệt kéo Thịnh An Ninh hóng hớt: "Bác sĩ Thịnh, chị xem bác sĩ Tiêu m.a.n.g t.h.a.i ?"
Thịnh An Ninh tiện : "Chuyện , em cũng đừng lung tung, dù đây cũng là quyền riêng tư của ."
Y tá Tiểu Hoàng thở dài: "Em cũng là vì quan tâm chị thôi, chị nghĩ xem chị đều m.a.n.g t.h.a.i , vẫn tổ chức đám cưới chứ. Cứ đợi đến lúc đầu bụng lớn lên, chắc chắn sẽ nhạo. Cho dù sinh con cũng sẽ đời chỉ trỏ, là đắn."
"Hơn nữa chị nhận , bác sĩ Tiêu chẳng vui vẻ chút nào, ngày nào cũng tâm sự nặng nề. Trước đó chị Giản Thương và về thành phố Kinh chuẩn hôn lễ , nhưng cũng thể chuẩn suốt hai tháng trời chứ?"
Càng càng thấy chuyện nhiều điểm nghi vấn, thế nào cũng thấy thật thể tưởng .
Thịnh An Ninh tin, nhưng thể phản bác, chỉ thể ậm ờ : "Có lẽ là chuyện gì đó trì hoãn thôi."
Y tá Tiểu Hoàng còn tiếp, khóe mắt liếc thấy Tiêu Như đang tới, vội vàng đổi chủ đề: "Tuần em xin nghỉ phép, chắc là nghỉ một tuần đấy."
Thịnh An Ninh tùy miệng hỏi một câu: "Xin nghỉ lâu thế ?"
Y tá Tiểu Hoàng ngượng ngùng gật đầu: "Vâng, em xem mắt, nếu thấy sai biệt lắm thì thuận tiện đính hôn luôn, mùa thu là thể kết hôn ."
Thịnh An Ninh chút thể tưởng tượng nổi: "Như quá nhanh ? Vừa xem mắt đính hôn luôn?"
Y tá Tiểu Hoàng mím môi : "Cái là gì , chỗ bọn em nhiều đều như , ngày đầu tiên xem mắt nếu thấy thích hợp, ba năm ngày là đính hôn, đính hôn nếu chuyện xong xuôi, một tháng kết hôn, sẽ chọn ngày lành tháng để cưới. Bọn em chọn mùa thu kết hôn cũng là bởi vì khi đó đều bận rộn nữa."
Thịnh An Ninh liền tò mò: "Nhanh ? Còn lễ hỏi các thứ thì thế nào?"
Y tá Tiểu Hoàng cảm thấy bình thường: "Lễ hỏi cơ bản đều như , cho nên cũng chẳng gì để , cứ dựa theo giá thị trường lúc đó mà thôi, thể đến xem mắt thì chắc chắn là lấy ."
Thịnh An Ninh cảm thấy quá thảo suất, nhưng vì là phong tục ở đây nên cô cũng tiện năng lung tung, chỉ thể chúc mừng: "Vậy thì chúc mừng em nhé, đợi đến lúc kết hôn nhớ mời uống rượu mừng đấy."
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Y tá Tiểu Hoàng hớn hở gật đầu: "Được chứ chứ, đến lúc đó chắc chắn sẽ mời chị."
Sau đó cô còn đầu Tiêu Như đang ở cửa : "Bác sĩ Tiêu, đến lúc đó chị cũng nhé."
Sắc mặt Tiêu Như khó coi, làn da vốn dĩ trắng trẻo giờ ám vàng, bọng mắt sưng húp, vô cùng tiều tụy. Nghe xong lời của y tá Tiểu Hoàng, cô bĩu môi: "Cô còn xem mắt mà bắt đầu chuyện ăn tiệc cưới , liệu sớm quá ."
Lời chút ch.ói tai, y tá Tiểu Hoàng dĩ nhiên . Con gái trong thôn ai mà chẳng xem mắt một là thành, nếu xem mắt hai ba xong cũng sẽ .
Lúc nào cũng bảo là đứa con gái gì, bao nhiêu đến xem mà chẳng ai ưng.
Sắc mặt Tiểu Hoàng biến đổi, trợn mắt Tiêu Như: "Bác sĩ Tiêu, chọc giận cô nhé, cô nếu tâm tình thì cũng nên trút giận lên đầu chứ. Hơn nữa, cô cứ chờ mà xem, chắc chắn sẽ kết hôn sớm hơn cô, còn cô ... chỉ sợ đến lúc đứa nhỏ sinh vẫn gả ."
Sắc mặt Tiêu Như càng thêm khó coi, nghiến răng y tá Tiểu Hoàng: “Cô ai thai? Cô thế là ý gì? chỉ là đường ruột , t.h.a.i ?”
Nói đoạn, cô lao thẳng về phía y tá Tiểu Hoàng, dáng vẻ như đ.á.n.h một trận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1114-be-boi-khong-the-giau-giem.html.]
Thịnh An Ninh còn kịp phản ứng, hai bỗng chốc lao đ.á.n.h ?
cô thể hiểu sự tức giận của y tá Tiểu Hoàng, địa vị phụ nữ ở đây vẫn còn thấp, cho nên các cô gái càng để ý đến thanh danh, đều xem mắt một là thể thành công, điều đó chứng minh cô gái đó phẩm hạnh .
Y tá Tiểu Hoàng cũng sợ Tiêu Như, thấy cô đến mặt, liền đưa tay đẩy một cái, ngờ đẩy Tiêu Như đặt m.ô.n.g bệt xuống đất.
Tiêu Như thoáng cái cảm thấy bụng đau thắt , đưa tay ôm bụng, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Y tá Tiểu Hoàng cũng giật , dáng vẻ của Tiêu Như, vội vàng né sang bên cạnh hai bước: “ chỉ đẩy nhẹ thôi đấy nhé, cô đừng định ăn vạ .”
Tiêu Như hít thở sâu hai , còn nhịn cơn đau đó để bò dậy, thế nhưng đau đến mức cô căn bản dùng sức nổi, bụng từng cơn quặn thắt, đau đến mức cô cũng thấy sợ hãi.
Cô sợ khác thai, nhưng càng sợ đứa nhỏ còn nữa.
Cô đưa tay về phía Thịnh An Ninh: “Mau, cứu với.”
Nói xong ôm c.h.ặ.t lấy bụng, cầu nguyện đứa nhỏ đừng chuyện gì. Lúc mới mang, cô kinh hỷ, như sẽ càng thêm quân bài để đàm phán với Lục Trường Phong.
Thế nhưng, cô tìm thấy Lục Trường Phong, hỏi cha , kết quả cũng tin tức gì của .
Mà gần đây, cô gọi điện về nhà vài đều máy, cũng gửi điện báo qua đó, nhưng chẳng ai hồi đáp.
Cô xin nghỉ về nhà, nhưng sợ bỏ lỡ lúc Lục Trường Phong trở về.
Dù , Chu Triều Dương ở đây, Lục Trường Phong chắc chắn sẽ trở về.
Cho nên, đứa nhỏ nhất định chuyện gì.
Tiêu Như đưa phòng cấp cứu, cũng may việc gì hệ trọng, chỉ cần giường giữ t.h.a.i là , điều duy nhất chính là, chuyện t.h.a.i giấu nổi nữa .
Y tá Tiểu Hoàng vì giận Tiêu Như nên cũng cô , còn hậm hực với Thịnh An Ninh: “ định đẩy cô , là do cô chuyện quá chọc tức khác, gì kiểu nguyền rủa như thế.”
Thịnh An Ninh an ủi: “Được , cô cứ chuẩn khai khai tâm tâm mà xem mắt . Công việc của cô thế , chắc chắn thể tìm một tuấn tú ưu tú.”
Y tá Tiểu Hoàng chút ngượng ngùng , mặt thoáng hiện rặng hồng, tuy chính thức gặp mặt nhưng đối với thông tin của đối phương cũng rõ ít, qua cũng mãn nguyện, cho nên mới đồng ý xem mắt.
Thịnh An Ninh dỗ dành y tá Tiểu Hoàng xong, thu dọn đồ đạc chuẩn tan tầm, xách túi từ văn phòng thì chạm mặt Tiêu Như. Sắc mặt Tiêu Như vẫn còn trắng bệch, vịnh tường mới miễn cưỡng vững.
Nhìn Thịnh An Ninh, cô cũng còn vẻ kiêu ngạo như : “ với cô vài câu.”
Thịnh An Ninh nhíu mày cô : “Cô thành thế thì mau về phòng bệnh mà , nếu cô mà vấn đề gì nữa thì cũng thể nào cứu đứa nhỏ của cô .”
Tiêu Như bướng bỉnh đó chịu : “Bây giờ cô tin chứ? m.a.n.g t.h.a.i con của Lục Trường Phong.”
Thịnh An Ninh là bất lực: “Cô m.a.n.g t.h.a.i con của ai thì liên quan gì đến ? Nếu là con của Lục Trường Phong, cô càng điều mà nghỉ cho .”
Tiêu Như động đậy, chằm chằm Thịnh An Ninh: “Các chắc chắn Lục Trường Phong ở .”
--------------------