Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1111: Hình như có chút ấn tượng
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:13:22
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Toàn Vinh hề cảm thấy hổ thẹn, ông nhíu mày Tiêu Như: "Là thế , con vì trai mà hy sinh một chút thì ? Chẳng qua chỉ là tổn thất về danh dự, con thành công , nếu con lập gia đình, đó chẳng là chỗ dựa của con ? Anh con nếu lợi hại, nhà chồng ai dám bắt nạt con?"
Tiêu Như trong lòng lạnh lẽo, cô tài nào ngờ tới cha dùng hạnh phúc cả đời của cô để đ.á.n.h cược: "Chuyện con ?"
Tiêu Toàn Vinh gật đầu: "Dĩ nhiên , con nếu thì thể đồng ý cho con ở cùng một chỗ với Lục Trường Phong ?"
Tiêu Như cảm giác như một quả trứng gà nghẹn ở cổ họng, nuốt xuống cũng khó khăn, khí xung quanh trở nên loãng , mỗi một nhịp thở đều đau đến nghẹt thở.
Sau khi hít thở sâu một hồi, cô mới trừng mắt cha : "Cho nên, ngay từ đầu tính toán kỹ , cha sớm con trông giống Chu Triều Dương, nên cố ý sắp xếp cho con gặp mặt Lục Trường Phong, cha con thích kiểu đàn ông như . Sau đó con liền từng chút một rơi cái bẫy của ?"
Tiêu Toàn Vinh nhíu mày: "Con hà tất lời khó như , là cái bẫy? Lục Trường Phong quả thực là một thanh niên tệ, nếu con thể cùng thành vợ chồng, cha nhất định cũng sẽ giúp đỡ trong sự nghiệp. Hơn nữa chỉ cần các con con, cái cô Chu Triều Dương thì tính là gì?"
"Nói thì, con cũng đồng ý cho Lục Trường Phong uống t.h.u.ố.c ? Những t.h.u.ố.c đó ? Tại đó con đưa cho ?"
Đại não Tiêu Như loạn thành một nắm, cách nào tưởng tượng nổi cha vì tiền đồ của trai mà thể hoang đường đến mức . Cô nguyên bản tưởng rằng chỉ vì cha cưng chiều cô, chỉ cần cô thích thì đều sẽ chiều theo ý cô.
Ai mà ngờ , phía chuyện còn giấu giếm một âm mưu lớn đến .
Sau khi lòng nguội lạnh, tính phản kháng cũng trỗi dậy: "Con , nếu là như , con sẽ rõ với Lục Trường Phong, con thể giúp kẻ ác điều . Còn nữa, phẫu thuật não của Lục Trường Phong rốt cuộc vấn đề gì ? Có cha cũng giở trò ?"
Tiêu Toàn Vinh lườm con gái một cái, hề cảm thấy gì thích đáng, ngược còn dạy bảo cô: "Con hãy nghĩ cho kỹ , cha và đối với con ? Xuống nông thôn vất vả, cha tìm cách lấy cho con một chỉ tiêu đại học, đề cử con học đại học ngành y. Sau khi trở về, công việc chẳng cũng là do cha sắp xếp cho con ? Những năm nay, bạn bè xung quanh con gặp chuyện gì, con cũng rõ ràng."
"Cha và để con chịu một chút ít khổ cực nào ? Bây giờ bảo con giúp gia đình một chút, con oán khí lớn như . Nhà lên, lẽ nào đối với con lợi ích gì? Con dùng cái giọng điệu hùng hổ dọa đối phó với cha, con nghĩ xem cuộc sống của con từ mà ?"
"Con lớn thế , nên hiểu rõ nhiều thứ, sự lợi dụng và ràng buộc lẫn giữa các lợi ích, càng nên hiểu thế nào là một vẻ vang cả nhà nhờ, một thất thế cả nhà chịu vạ. Con còn với Lục Trường Phong, lẽ nào con sợ con sẽ mất hết tất cả ?"
"Nếu cha và con xảy chuyện, con nghĩ con còn thể yên bác sĩ ? Con là đứa trẻ, lợi ích trung gian , con nên hiểu rõ."
Tiêu Như cha đến mức á khẩu trả lời , bình tâm mà xét, cha những năm nay đối với cô quả thực , vốn dĩ cô xuống nông thôn, kết quả nhận thông báo nhập học, học đại học.
Hơn nữa cái suất đại học còn là chiếm mất danh ngạch của khác mà , lúc đó cô cũng cảm thấy gì , ngược còn thản nhiên học.
Thậm chí còn cảm thấy, năng lực lên , vốn dĩ sai.
Tiêu Toàn Vinh thấy Tiêu Như im lặng, bèn mang theo giọng điệu chỉ trích : "Con là nhà họ Tiêu, việc gì cũng xuất phát từ đại cục, nếu con cảm thấy cha và tổn thương đến con, con hãy nghĩ cho kỹ , ngoài chuyện , trong những việc khác, chúng đối xử tệ với con ?"
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Chút kiên trì cuối cùng mặt Tiêu Như đang từ từ tan biến, nhưng trong lòng vẫn khó chịu như cũ.
Tiêu Toàn Vinh liếc mắt cô một cái: “Cô hãy suy nghĩ cho kỹ, nếu trai cô mà hủy hoại, Lục Trường Phong cũng sẽ cần cô nữa, mà cô, còn cả gia đình chúng , đều sẽ xong đời.”
……
Ăn xong bữa tối, Tống Tu Ngôn đưa Chung Nguyên về , Chu Triều Dương ở giúp rửa bát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1111-hinh-nhu-co-chut-an-tuong.html.]
Lục Trường Phong hề ý định rời , ở phòng khách, cũng chuyện với Chu Thời Huân, mà chỉ An An và Chu Chu.
An An đang ăn táo, thấy chú cứ chằm chằm , liền đưa miếng táo gặm đến nát bét cho Lục Trường Phong: “Chú ơi, chú ăn táo ?”
Lục Trường Phong lắc đầu: “Chú ăn, cháu tự ăn .”
An An gật gật đầu, há cái miệng nhỏ nhắn c.ắ.n một miếng, nhai nghiêng đầu Lục Trường Phong. Thấy chú vẫn đang , bộ não nhỏ bé cũng nghĩ tại , cô bé dứt khoát chạy về phía Lục Trường Phong hai bước, bàn tay nhỏ bé dính dớp bẩn thỉu vươn ấn lên chân Lục Trường Phong: “Chú ơi, chú ăn táo , ngọt lắm ạ.”
Cô bé cảm thấy chú cứ mãi, chắc chắn là ăn táo của , chỉ là ngại thôi.
Lục Trường Phong một nữa lắc đầu, rũ mắt bàn tay nhỏ bẩn thỉu đầu gối, trong đầu luôn hiện lên một hình ảnh mơ hồ, hình như cũng trẻ con, hình ảnh lướt qua quá nhanh, xác định đứa trẻ đó là ai, nhưng cảm giác mỗi trong hình ảnh đó đều vui vẻ.
Càng cố gắng nghĩ, cảm thấy trong đầu từng trận đau nhói, khiến cách nào nghĩ sâu thêm nữa.
Chu Triều Dương từ trong bếp , thấy Lục Trường Phong vẫn còn ghế sofa, liền nhíu mày tới: “Sao vẫn ?”
Lục Trường Phong bật dậy theo phản xạ: “ đưa em về.”
Chu Triều Dương liếc một cái, gì mà lấy áo khoác, đó chào hỏi Chu Thời Huân và Thịnh An Ninh, thèm đầu ngoài.
Lục Trường Phong cũng vội vàng đuổi theo.
Chu Triều Dương dắt xe đạp cũng vội vã về phía , Lục Trường Phong vài bước đuổi kịp, lẳng lặng bên cạnh cô.
Hai suốt cho đến khi khỏi khu tập thể cũng với một câu nào.
Chu Triều Dương chút nhịn : “Anh cái gì?”
Lục Trường Phong chút khó xử, nhiều nghi vấn luôn đè nén trong lòng, cũng luôn tìm Chu Triều Dương hỏi cho rõ ràng, nhưng khi thấy Chu Triều Dương, một câu cũng .
Chu Triều Dương dứt khoát dừng xe đạp , xoay chằm chằm , tựa hồ kiên nhẫn đợi mở miệng.
Lục Trường Phong im lặng một hồi: “Chúng quen như thế nào? Tại kết hôn? Sau đó, đó… em vẫn luôn đợi ?”
Từ những lời cằn nhằn của Chu Hồng Vân, còn sự mỉa mai của Tống Tu Ngôn, chắp vá rằng, Chu Triều Dương đợi lâu, những ngày tháng một trong hai năm qua quả thực dễ dàng gì.
Chu Triều Dương ngờ nhịn cả đêm, cuối cùng hỏi chuyện , cô lườm một cái: “Anh là do cướp về nhà kết hôn đấy, bằng lòng, là bố ép đồng ý. Cho nên bây giờ mất trí nhớ cũng , cứ coi như những chuyện từng xảy .”
Nói xong, cô bực bội đẩy xe , Lục Trường Phong bản năng nắm lấy tay lái, trầm giọng gọi một tiếng: “Triều Dương…”
--------------------