Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1109: Vở kịch nực cười
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:13:20
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liễu Cẩm Vân Chu Triều Dương, còn Chu Triều Dương cho tức đến c.h.ế.t khiếp, bà "ngươi" nửa ngày mà nguyên do gì.
Chu Triều Dương liếc mắt bà một cái: "Bà còn việc gì nữa ? Không việc gì thì về đây, đừng đến tìm , bà mà với con trai bà . Hơn nữa, đến tận bây giờ, cũng từng tìm ."
Nói xong cô tạm nghỉ một chút, vô cùng khinh thường Liễu Cẩm Vân: "Đừng tưởng con trai bà là miếng mồi ngon mà vội vã bám lấy, vẫn sống như thường. Bà để cô là Tiêu Như con dâu của bà thì cứ mà . đó, bà khiến Lục Trường Phong tin rằng thật sự chính là Giản Thương ."
Cô thật hiểu nổi, cái bà Liễu Cẩm Vân đầu óc bệnh nặng gì .
Nói xong, tay lái uốn éo, xe tại chỗ, một nữa sửng sốt. Không Lục Trường Phong ở đằng từ lúc nào, lặng lẽ bọn họ.
Chu Triều Dương chỉ ngây ngẩn cả một chút, nén nhịp tim đang đập loạn, lườm Lục Trường Phong một cái thật cháy mắt, đó đạp xe cửa lớn, trở về .
Vừa Chu Triều Dương chắn phía , Liễu Cẩm Vân cũng thấy Lục Trường Phong, lúc Chu Triều Dương , bà mới thấy .
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Khuôn mặt vốn âm trầm, khi thấy Lục Trường Phong càng âm trầm hơn, bà khựng vài giây về phía Lục Trường Phong: "Sao con tới đây?"
Lục Trường Phong lạnh: "Nếu con tới, con còn sẽ đến tìm cô . Con chỉ , còn diễn vở kịch nực đến bao giờ nữa?"
Liễu Cẩm Vân lúc cũng chẳng thiết gì nữa: "Cho dù con thì vẫn con và Chu Triều Dương ly hôn để kết hôn với Tiêu Như. Trừ phi con đoạn tuyệt quan hệ con với ."
Lời đe dọa nghiến răng nghiến lợi khiến Lục Trường Phong cảm thấy nực : "Con thật Chu Triều Dương chỗ nào khiến hài lòng đến thế, nhưng mà, ly hôn là khả năng, quậy thế nào thì tùy ."
Nói xong xoay chậm rãi rời , vẫn dám bước những bước quá lớn.
Liễu Cẩm Vân tức c.h.ế.t, Lục Trường Phong khi mất trí nhớ và khi mất trí nhớ vẫn giống , bất kể nhớ Chu Triều Dương thì đều chỉ nhận định phụ nữ .
Sự việc giống như bỗng chốc xé một lỗ hổng, Chu Thời Huân cũng còn gì kiêng dè mà tìm Lục Trường Phong. Trước đó còn cẩn thận là vì rõ rốt cuộc gì.
Bây giờ thấy Tiêu Toàn Vinh đến, Liễu Cẩm Vân cũng đến, rõ ràng tranh công lao, nhưng thủ đoạn vẫn cao minh lắm, ít nhất là vẫn dám động thủ g.i.ế.c c.h.ế.t Lục Trường Phong.
Đã như , bọn họ hành động cao điệu lên.
Lục Trường Phong thấy Chu Thời Huân tay đến thăm , quan sát túi áo của , xác định là cũng xẹp lép, là bất mãn: "Cậu cứ thế tay đến ?"
Chu Thời Huân kéo cái ghế đẩu xuống: "Anh ở bệnh viện chẳng sống dễ chịu , đưa cơm cho, còn cần mang đồ gì cho ăn nữa?"
Lục Trường Phong chằm chằm Chu Thời Huân, một hồi lâu mới : "Cậu xem lời tiếng ? Cái cơm đó dám ăn ? Bây giờ mỗi ngày đều tự xuống căn tin lấy cơm đấy."
Hơn nữa Tiêu Như hai ngày nay cũng đặc biệt đến phòng bệnh, trái Liễu Cẩm Vân thì ngày nào cũng đến, còn nhiệt tình mang cơm cho , chỉ là cơm Liễu Cẩm Vân mang đến cũng dám ăn.
Rõ ràng, Liễu Cẩm Vân và Tiêu Toàn Vinh là cùng một phe.
Chu Thời Huân cũng đùa nữa, chính sắc : "Tiêu Toàn Vinh còn một đứa con trai tên là Tiêu Quân, gần đây mới thăng chức."
Lục Trường Phong đối với Tiêu Quân còn chút ấn tượng: " từng gặp một ."
Chu Thời Huân gật đầu: "Chính là , đây vì một chuyện nên Tiêu Toàn Vinh nhờ quan hệ đẩy đến tỉnh Hồ bên , đột nhiên thăng chức điều về, hơn nữa còn thăng cấp. Vị trí đó đáng lẽ là mới đúng."
Lục Trường Phong một khuôn mặt khinh thường: " còn chẳng thèm, tốn hết tâm tư chỉ vì cái , thật sự sợ sự tình bại lộ, cuối cùng xôi hỏng bỏng ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1109-vo-kich-nuc-cuoi.html.]
Đặc biệt là Tiêu Toàn Vinh nghĩ cái gì ? Đều là sắp nghỉ hưu , sợ khó giữ thanh danh tuổi già.
Chu Thời Huân cũng thấy kinh ngạc: “Cái gọi là phú quý cầu trong hiểm nguy, đại khái cũng là như . Hơn nữa Tiêu Quân dù cũng là con trai ông , ông thể giương mắt con trai ở nơi đất khách quê về . Chắc chắn là nhân lúc bản còn chút quyền lực để đưa con trai về.”
Còn về việc chuyện bại lộ, chắc chắn ông cũng nghĩ tới, hẳn là cân nhắc kỹ mới đưa quyết định.
Một khi dám , chắc chắn ngay cả đường lui cũng tính toán xong xuôi, mà Tiêu Như đến lúc đó sẽ là tấm lá chắn nhất của bọn họ.
Chu Thời Huân phân tích xong cho Lục Trường Phong, Lục Trường Phong hỏi về mối quan hệ với .
Chuyện , Chu Thời Huân tiện nhiều, cho dù Liễu Cẩm Vân là kém cỏi, nhưng cũng tính cách thích khua môi múa mép, im lặng một chút : “Chị dâu bảo qua nhà ăn cơm, qua đây là để gọi sang đó.”
Lục Trường Phong nhướng mày, chút khó hiểu Chu Thời Huân: “Chị dâu? Hôm đó ngày sinh của , hình như còn kém vài tháng, thành chị dâu ?”
Chu Thời Huân yên lặng một hồi, mới nhắc nhở: “Cậu cưới em gái .”
Lục Trường Phong tức khắc im bặt, thật sự quên mất chuyện , đối với việc một vợ, cũng rõ là cảm giác gì, tuy quen nhưng cũng chẳng hề bài xích.
Anh cũng học theo dáng vẻ của Chu Thời Huân, im lặng một hồi dậy: “Đi thôi, đến nhà ăn cơm ? cũng đang đói .”
Chu Thời Huân hừ một tiếng: “Cậu đúng là khách khí, thôi.”
Thịnh An Ninh và Chu Hồng Vân ở nhà gói sủi cảo, cô bảo Chu Thời Huân gọi Lục Trường Phong, bảo Chu Triều Dương gọi Tống Tu Ngôn và Chung Viện qua đây.
Dù hiện tại, quan hệ giữa bọn họ và Lục Trường Phong thì những cần đều cả , cũng chẳng gì tránh hiềm nghi.
Hơn nữa nên sốt sắng là Tiêu Toàn Vinh chứ bọn họ.
Trước đó còn e ngại lãnh đạo cấp của Tiêu Toàn Vinh tham dự trong đó , giờ tất cả đều là một Tiêu Toàn Vinh ở trung gian trò, tự nhiên cũng gì sợ.
Chu Hồng Vân tâm tình cũng , cán vỏ sủi cảo với Thịnh An Ninh: “Cô bảo Triều Dương nhà chúng là phúc mà, chỉ cần Lục Trường Phong còn sống thì cái gì cũng hy vọng. Trước đó cô còn lo nó kẻ phụ bạc như Trần Thế Mỹ, thật sự tin lời cái cô Tiêu Như gì đó mà cưới cô .”
Nói đoạn, bà thở phào nhẹ nhõm một : “Giờ xem , Lục Trường Phong vẫn còn chút lương tâm, uổng công Triều Dương nhà chờ nó bao nhiêu năm nay.”
Lục Trường Phong và Chu Thời Huân ở cửa khu tập thể thì gặp Chu Triều Dương, Chung Viện cùng Tống Tu Ngôn.
Tống Tu Ngôn liếc mắt Lục Trường Phong một cái: “Mạng cũng lớn thật đấy, thế mà cũng thể từ đống x.á.c c.h.ế.t bò trở về , một lát nữa chúng cần uống vài ly thật để chúc mừng một chút.”
Chung Viện lườm Tống Tu Ngôn một cái: “Anh gì , Lục Trường Phong còn đang thương đấy, uống rượu gì mà uống.”
Tống Tu Ngôn vẫn lý lẽ: “Lục Trường Phong bình thường , năm đó lúc chỉ còn nửa cái mạng vẫn thể uống cho chúng gục hết đấy.”
Chu Triều Dương thản nhiên Lục Trường Phong một cái, giục Tống Tu Ngôn và Chung Viện: “Mau nhà , bên ngoài lạnh lắm, vả chị dâu và cô của chắc chắn gói xong sủi cảo , nhân tam tiên thịt đấy.”
Lục Trường Phong há miệng định gì đó, Chu Triều Dương khoác tay Chung Viện trong cửa khu nhà...
--------------------