Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1102: Bánh trôi chị tặng
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:13:13
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Triều Dương bỗng chốc dừng , trừng mắt Thịnh An Ninh: "Thật ?"
Thịnh An Ninh gật đầu, trong lòng khẽ thở dài, đây chẳng khác nào đ.â.m một nhát d.a.o n.g.ự.c Triều Dương, g.i.ế.c diệt tâm, cũng bất quá như thế mà thôi.
Tay Chu Triều Dương run rẩy, chị c.h.ặ.t môi , một hồi lâu mới : "Chị dâu, chúng về nhà ."
Thịnh An Ninh cũng thêm gì nữa, định bụng về nhà mới khuyên nhủ Chu Triều Dương.
Kết quả khi về đến nhà, Chu Triều Dương như gì, kéo An An đùa nghịch, chạy sang trêu chọc Chu Hồng Vân: "Cô ơi, cô món gì ngon thế, cháu ăn mì trộn tương ."
Chu Hồng Vân sủng ái: "Muốn ăn mì trộn tương mà còn đường về nhà ? Cô còn tưởng cháu quên cô chứ, nhiều ngày như cũng trở về."
Chu Triều Dương ôm lấy Chu Hồng Vân nũng: "Đâu ạ, cháu thể quên cô chứ? Là cháu bận mà, cháu thời gian là chạy đến ngay đây . Cháu còn mua bánh bông lan cho cô nữa, ngon lắm đấy."
Chu Hồng Vân ha hả, vỗ vỗ cánh tay Chu Triều Dương: "Cháu đấy, cái tiểu nha đầu , vẫn khéo mồm khéo miệng như hồi nhỏ."
Buổi chiều gói sủi cảo, còn gói cả bánh trôi, Chu Hồng Vân cứ lẩm bẩm suốt, bảo là tiện bằng lăn bánh nguyên tiêu: "Vẫn là lăn bánh nguyên tiêu tiện hơn, nhân sơn tra, nhân đậu đỏ, đều ngon cả. Cái loại gói phiền phức quá."
Chu Triều Dương lên tiếng, cúi đầu nghiêm túc nhào nặn viên bánh trôi trong tay, cố gắng nặn cho thật tròn.
Luộc xong bánh trôi và sủi cảo, Thịnh An Ninh bọn nhỏ ăn bánh trôi, mỗi đứa chỉ ăn ba cái, đó ăn sủi cảo. Bánh trôi từ gạo nếp, đối với An An và Chu Chu mà thì vẫn khó tiêu hóa.
Cái miệng nhỏ của An An ngừng nhắc tới: "Mẹ ơi, bánh trôi ngon quá, ngọt ngọt thơm thơm, An An còn ăn nữa."
Thịnh An Ninh dỗ dành: "Không , cái ăn nhiều buổi tối sẽ đau bụng đấy, chúng để dành sáng mai ngủ dậy ăn ?"
An An chịu: "Sáng mai ăn là của ngày mai mà, hôm nay An An vẫn ăn."
Chu Triều Dương thấy hai con đang chuyện, liền múc một cặp l.ồ.ng bánh trôi rời , Chu Hồng Vân còn kịp hỏi thì cửa .
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Bà nhịn lau tay tới, lầm bầm: "Triều Dương thế nhỉ? Đựng một hộp bánh trôi bỏ chạy, lẽ đến đơn vị ?"
Thịnh An Ninh đang mải trông chừng An An cho ăn vụng, thấy tiếng cửa đóng mới Chu Triều Dương ngoài, cô mang theo một phần bánh trôi, chẳng cần nghĩ cũng chắc chắn là tìm Lục Trường Phong .
Cô thở dài một tiếng, một chữ "tình" thật khó vượt qua mà.
...
Vì là Tết Nguyên Tiêu, Tiêu Toàn Vinh đưa Tiêu Nhu đến nhà bạn, Tiêu Nhu vốn dĩ , cô lo lắng Lục Trường Phong sẽ cơm ăn.
Tiêu Toàn Vinh tức giận: "Chẳng lẽ con rời xa Lục Trường Phong thì sống nổi? Hay là rời xa con thì sẽ c.h.ế.t? Con càng vồn vã như thế, càng coi con gì. Ta và con nuôi con lớn thế , để con cung phụng công cho . Hôm nay con theo , để xem c.h.ế.t đói ."
Tiêu Nhu còn cách nào khác, chỉ thể cùng Tiêu Toàn Vinh rời .
Lục Trường Phong yên tĩnh suốt một buổi chiều, trời bên ngoài tối dần, thế mà cũng thấy buồn ngủ, nhắm mắt ngủ , nhưng trong đầu vẫn luôn cố gắng nhớ một chuyện căn bản nhớ nổi.
Khi dùng sức quá mức, đầu còn đau.
Ngay đó, thấy tiếng cửa phòng bệnh vang lên, tiếng bước chân nhẹ nhàng , lúc đầu tưởng là Tiêu Nhu nên cũng định mở mắt, nhưng kỹ thì đó tiếng bước chân của Tiêu Nhu.
Hơn nữa cảm giác đó đến bên cạnh giường bệnh, Lục Trường Phong hít thở chậm , cũng định tỉnh dậy, xem tới rốt cuộc định gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1102-banh-troi-chi-tang.html.]
Tiếp đó thấy tiếng động nhỏ, như là đặt thứ gì đó lên tủ đầu giường, đó là tiếng bước chân rời .
Lục Trường Phong nhíu mày, chẳng lẽ là y tá tới? Ngay đó mở mắt , đầu về phía tủ đầu giường, đó đặt một chiếc cặp l.ồ.ng.
Sửng sốt một hồi, đây chắc chắn do Tiêu Như gửi tới, nếu là Tiêu Như, cô nhất định sẽ lên tiếng. Hơn nữa tiếng bước chân rõ ràng cũng của Tiêu Như, mà là bước chân của một cô gái trẻ, nhẹ nhàng hơn nhiều.
Lục Trường Phong nhíu nhíu mày, chậm rãi dậy, cầm lấy hộp cơm mở nắp , bên trong là một hộp bánh trôi, trong làn nước canh trắng như sữa là mười mấy viên bánh trôi tròn trịa, tuy nặn tròn lắm nhưng mập mạp khả ái.
Tổng cảm giác như từng gặp ở đó? Trong não hải cũng hiện lên một âm thanh, đang trầm thấp gọi chị.
Còn một mảnh vỡ hình ảnh, bắt nạt, một cô gái tới giúp .
Lục Trường Phong bưng hộp cơm, chằm chằm những viên bánh trôi mập mạp, một giọng trầm thấp thật thà cứ luôn xoay vần trong đầu: "Chị, ăn bánh trôi , ngọt lắm, chúng cùng ăn."
"Chị, bánh trôi là em gói đấy."
Sau đó là giọng trong trẻo như chuông bạc, khanh khách : "Vậy em nhớ kỹ đấy, mỗi năm đều gói bánh trôi cho chị."
Lục Trường Phong hít sâu một , tại những ký ức thuộc về ?
Hoặc là lúc còn nhỏ? Thế nhưng giọng đó rõ ràng là giọng của một đàn ông trưởng thành, bảo dùng tông giọng đó để gọi chị, vạn vạn khả năng.
Nghĩ nghĩ, đầu bắt đầu đau lên, dây thần kinh bên trong đều nhảy lên đau đớn, đưa tay đỡ trán.
Cuối cùng, chẳng ma xui quỷ khiến thế nào mà ăn hết sạch một phần bánh trôi, ngay cả nước canh cũng uống hết, mặc dù vốn thích ăn đồ ngọt, nhưng nỡ lãng phí một chút nào.
Ăn xong , rửa sạch hộp cơm, suy nghĩ một chút, cất trong tủ đầu giường.
Trong tiềm thức nghĩ giấu kín bí mật .
Tiêu Như trở về muộn, còn mang theo một phần sủi cảo và một phần bánh trôi về, lúc tới, Lục Trường Phong đang tựa bên giường sách, cô là ngại ngùng: "Anh đói ? Xin em về muộn, em mang sủi cảo với bánh trôi cho ."
Lục Trường Phong liếc mắt cô một cái: " đói, cô cứ để xuống ."
Tiêu Như sửng sốt một chút: "Sao đói ? Anh từ giữa trưa đến giờ đều ăn gì mà? Sủi cảo ăn ngon lắm, vợ chú Lý đấy, nhân thịt bò củ cải."
Lục Trường Phong ngay cả mí mắt cũng thèm nhấc: "Cô cứ để đó, đói sẽ ăn."
So với thì thêm mấy chữ, nhưng ý tứ vẫn giống , Tiêu Như trầm mặc một chút, vẫn lời tới đặt hai hộp cơm xuống, định sủi cảo để lâu sẽ nát ngon, bánh trôi để lâu sẽ dính , nhưng dáng vẻ lạnh lùng của Lục Trường Phong, mở lời thế nào.
Tựa bên cạnh bàn, sờ mép hộp cơm, trầm mặc hồi lâu: "Hôm nay em bố em , và Chu Thời Huân việc cùng một đơn vị, thể là thuộc hạ của . Em chú Lý , Chu Thời Huân yêu cầu cao, trong mắt để cho một chút sai sót nào. Làm cũng cương trực..."
Lục Trường Phong nhắm mắt , đầu Tiêu Như: "Nếu là công việc của , hy vọng cô đừng can thiệp quá nhiều, bởi vì là ."
Tiêu Như ngây ngẩn cả , Lục Trường Phong từ tới nay từng dùng ngữ khí chuyện với cô , đều mang theo vẻ xa cách lạnh nhạt, mà hôm nay mang theo cảm xúc.
Nghĩ liền vội vàng xin : "Xin , xin , thoải mái ? Em lấy t.h.u.ố.c cho ."
--------------------