Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1101: Người mạnh miệng nhưng lòng mềm yếu
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:12:44
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Thời Huân dậy mở cửa, bên ngoài là một đàn ông trung niên lạ mặt, khuôn mặt tròn đầy nụ : "Chào , đây nhà đồng chí Chu Thời Huân ?"
Chu Thời Huân gật đầu: "Chính là , ông là?"
" là Tiêu Toàn Vinh, cha của Tiêu Như." Tiêu Toàn Vinh một mực hòa khí tự giới thiệu, tay còn xách một cái túi lưới, bên trong đựng t.h.u.ố.c lá, rượu và đồ hộp.
Chu Thời Huân chút bất ngờ, ngờ Tiêu Toàn Vinh tìm đến tận cửa: "Ông tìm chuyện gì?"
Anh vẫn chắn ở cửa, ý định mời trong.
Tiêu Toàn Vinh : "Sau và Giản Thương đều là đồng nghiệp, con gái và vợ cũng chung một đơn vị, qua đây bái phỏng một chút, hy vọng các chị thể giúp đỡ bọn trẻ nhiều hơn trong công việc và cuộc sống. Không tiện để nhà ?"
Chu Thời Huân ngạc nhiên, đó chỉ Lục Trường Phong sẽ chuyển đến đây , nhưng đến đơn vị nào thì rõ, ngờ cùng một đơn vị với .
Anh lùi một bước để Tiêu Toàn Vinh nhà.
Tiêu Toàn Vinh híp mắt chào hỏi Thịnh An Ninh: "Bác sĩ Thịnh, gặp . Sau Tiêu Như nhà còn hy vọng cô giúp đỡ nhiều hơn. Đứa nhỏ đó ở nhà nuông chiều quá mức, đôi khi tùy hứng, cô hãy bao dung cho cháu một chút."
Thịnh An Ninh nể mặt: "Bệnh viện là nơi cứu , đều bận rộn công việc, thời gian để bao dung cho khác. Hơn nữa bác sĩ vất vả, nếu thật sự là cành vàng lá ngọc lớn lên, thấy thích hợp bác sĩ cho lắm, công việc vẫn khổ cực."
Lời lý cứ, là vì nghĩ cho Tiêu Như, khiến Tiêu Toàn Vinh trong lúc nhất thời gì, chỉ thể gượng: ", cô đúng, lúc đầu bảo đừng học y, bác sĩ khổ quá, đứa nhỏ lời. Để nó chịu khổ một chút cũng ."
Sau khi Tiêu Toàn Vinh xuống, thấy An An và Chu Chu, hai cái thứ nhỏ cũng ở một bên, thoải mái chằm chằm ông , trong nhà khách đến đối với bọn trẻ mà là chuyện vô cùng tò mò. Cho nên chúng nghiêng cái đầu nhỏ Tiêu Toàn Vinh nghiêm túc.
Tiêu Toàn Vinh kinh ngạc hai đứa trẻ, sang Chu Thời Huân: "Hai đứa nhỏ đều là con nhà ? Trông khôi ngô quá, là thấy thông minh ."
Kỳ thật theo tuổi của Chu Thời Huân, con cái đáng lẽ hơn mười tuổi , ngờ hai đứa nhỏ thế , nghĩ thì Thịnh An Ninh trông cũng trẻ.
Chu Hồng Vân rót một chén nước mang cho Tiêu Toàn Vinh, nháy mắt với Thịnh An Ninh một cái, đó bếp, Thịnh An Ninh cũng theo. Chu Hồng Vân lập tức tò mò nhỏ giọng hỏi: "Người là ai ? Sao thấy bao giờ."
Thịnh An Ninh cũng hạ thấp giọng: "Cha của Tiêu Như, chính là vị hôn thê hiện tại của Lục Trường Phong."
Chu Hồng Vân mới chút thiện cảm tan biến ngay lập tức, bà nhíu mày bất mãn: "Ông đến gì? Đã cướp mất Lục Trường Phong còn đến đây gì nữa? Đến thị uy với chúng ?"
Thịnh An Ninh vỗ vỗ cánh tay bà: "Cô, nhỏ tiếng thôi, để xem ông gì, dù cũng ai thể bắt nạt chúng . Càng thể bắt nạt Triều Dương nhà ."
Chu Hồng Vân đồng lòng gật đầu: ", còn chẳng cho ông uống nước nữa, một lát đợi ông , sẽ vứt cái chén đó , thật buồn nôn."
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Thịnh An Ninh hành động trẻ con hiếm thấy của Chu Hồng Vân cho buồn , cô ghé đầu phòng khách, hai cái thứ nhỏ đều tựa trong lòng bố, mỗi một bên đùi, tiếp tục tò mò chằm chằm Tiêu Toàn Vinh.
Cô cũng bất lực: "Cô xem An An và Chu Chu nhà kìa, cứ như thấy bao giờ , cứ chằm chằm suốt."
Chu Hồng Vân hừ lạnh một tiếng: "Chắc chắn là vì ông trông kỳ quái quá thôi."
...
Trong phòng khách, Tiêu Toàn Vinh hai đứa trẻ đến mức phần ngượng ngùng, chủ yếu là vì đôi mắt của trẻ con quá sạch sẽ và sáng ngời. Ông lên: "Hai đứa nhỏ trái sợ lạ nhỉ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1101-nguoi-manh-mieng-nhung-long-mem-yeu.html.]
Chu Thời Huân xoa xoa cái đầu nhỏ của An An, hỏi thẳng Tiêu Toàn Vinh: "Ông Giản Thương chuyển đến đơn vị chúng ? Bên vẫn nhận tin tức gì?"
Muốn nhận một mới , chắc chắn công văn điều động, còn chữ ký của mới .
Tiêu Toàn Vinh : “Vốn dĩ định hậu cần, giữa trưa tìm lãnh đạo trò chuyện một chút, đó quyết định đến bộ phận bảo đảm hậu cần mặt đất của các .”
Chu Thời Huân vẫn bình tĩnh: “Đợi thủ tục chuyển tới, ký tên là . Nếu lãnh đạo đồng ý, bên cũng vấn đề gì.”
Trong đáy mắt Tiêu Toàn Vinh ẩn chứa vẻ xảo quyệt: “Vậy đến lúc đó phiền , nhờ chăm sóc Đa Đa một chút. Giản Thương khi mất trí nhớ, nhiều chuyện đều nhớ rõ, việc thể cũng sẽ chậm hơn nhiều, cũng cần bao dung thêm một chút.”
Chu Thời Huân cũng nhiều, chỉ gật gật đầu.
Tiêu Toàn Vinh nhiều, tóm chính là nhờ chăm sóc Lục Trường Phong một chút, bọn họ ở đây bạn bè, thể chung sống như bạn bè với .
Sau một phen khách khí, ông mới dậy cáo biệt. Chu Thời Huân vẫn kiên trì bảo Tiêu Toàn Vinh mang đồ về.
Tiêu Toàn Vinh thấy Chu Thời Huân một khi kiên trì thì mang theo một luồng uy lực tự kìm hãm , khiến ông cũng thể xách đồ rời .
Người , Chu Hồng Vân nhịn mà lao thao: “Người gì , mà chạy tới chúng chăm sóc Lục Trường Phong và con gái .”
Sau đó bà chút hoài nghi: “Có ông chuyện của Lục Trường Phong, cũng chúng ?”
Thịnh An Ninh thấy như , bởi vì Tiêu Như chắc chắn thể đoán gì đó, hai ngày nay đối với cô rõ ràng còn nhiệt tình như . Bất quá đoán mò nhiều quá cũng bằng chờ xem, để xem bọn họ cái gì.
Rằm tháng Giêng, bệnh viện còn phát bột bánh trôi và vừng, mỗi còn phát một con cá chép lớn. Ngoại trừ những trực ban, những khác thể nghỉ ngơi nửa ngày.
Thịnh An Ninh cũng thích kiểu cứ đến ngày lễ là đơn vị đều coi trọng, sẽ phát đồ và cho nghỉ phép như thế . Cảm giác , đừng là phát đồ, ngay cả một ngày lễ ngày nghỉ cũng . Không tăng ca là lắm .
Làm bác sĩ thì ngày nào cũng bận đến mức ngay cả nhà cũng lo , xoay ca trực tam ban liên tục.
Xách đồ đến cửa lớn, cô bỗng nhiên bất ngờ gặp Chu Triều Dương.
Chu Triều Dương dắt xe đạp, ghi-đông cũng treo một túi đồ, thấy Thịnh An Ninh, cô còn ngượng ngùng nhếch mép: “Chị dâu, em chính là đến đón chị về nhà đây, hôm nay rằm mà, chúng về gói bánh trôi.”
Thịnh An Ninh cũng vạch trần cô : “Bên chị phát vừng và bột bánh trôi, về gói nhân vừng đen, hầm một con cá. Cô nhắc đến em mấy ngày nay đấy.”
Chu Triều Dương hì hì : “Chẳng là về bận quá nên thời gian ngoài , thôi.”
Thịnh An Ninh cứ nhịn , xem Chu Triều Dương thể nhịn bao lâu, kết quả đợi đến cửa nhà, Chu Triều Dương nhịn nữa: “Chị dâu, Lục Trường Phong đỡ hơn chút nào ? Ra viện chị?”
Thịnh An Ninh rộ lên: “Chị còn tưởng em thật sự hỏi nữa chứ, vẫn nhịn ?”
Chu Triều Dương thở dài: “Em chỉ hỏi thăm chút thôi, em sẽ gặp .”
Sợ gặp sẽ thật sự khiến bản nghĩ thông suốt, bất kể hậu quả mà cướp về.
Thịnh An Ninh an ủi: “Yên tâm , hiện tại , qua hai ngày nữa là xuất viện , nhà của đơn vị cũng chia xong. , cùng đơn vị với cả em đấy.”