Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 110: MỒI CÂU CẮN CÂU
Cập nhật lúc: 2025-12-27 11:57:16
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh An Ninh nhanh ch.óng bò dậy khỏi Chu Thời Huân, ngượng ngùng đến mức hận thể đào một cái khe đất chui .
Chung Văn Thanh cũng giật , ngờ quấy rầy chuyện của đôi vợ chồng trẻ, bà ngập ngừng, do dự một chút: “Cái đó… hai đứa cứ bận việc , qua bên giúp bố con dọn dẹp phòng ở một chút.”
Thịnh An Ninh giải thích cũng kịp, Chu Thời Huân chậm rãi dậy: “Đều trách , xem đang yên lành, ngã ?”
Vừa cô che mặt sấp giường: “Xong , còn thế nào đây.”
Đặc biệt là bây giờ đều bảo thủ, còn đang sấp Chu Thời Huân, Chung Văn Thanh thấy khi nào nghĩ đang bắt nạt con trai bà ?
Càng nghĩ càng ngượng ngùng, rầm rì ngớt.
Chu Thời Huân hiếm khi thấy Thịnh An Ninh chịu thiệt, nhịn , khẽ ho một tiếng, thu nụ mặt, đẩy vai Thịnh An Ninh: “Em nhanh ch.óng học , thì muộn mất.”
Thịnh An Ninh lúc mới nhanh ch.óng bò dậy, vò vò tóc, chạy với Chung Văn Thanh một tiếng, vội vàng học.
Buổi trưa trở về, Chung Văn Thanh và Chu Nam Quang gói xong sủi cảo, còn hầm một con chim bồ câu cho Chu Thời Huân.
Thịnh An Ninh cảm thấy bữa ăn thật sự quá , mấy ngày nay mỗi ngày đều giống như ăn Tết, đầu , chân Chu Thời Huân khỏi , lẽ sẽ biến thành một gã béo phì mất.
Chung Văn Thanh gọi Thịnh An Ninh rửa tay ăn cơm: “Một hồi bố con sẽ ga xe lửa .”
Thịnh An Ninh nghĩ một chút: “Đồ ăn đường mua hết ạ? Một hồi con mua chút bánh nướng và gà , ăn đường, bây giờ trời nóng, đường cũng sẽ hỏng.”
Chu Nam Quang lắc đầu: “Không cần, bố mang theo mấy cái màn thầu là .”
Chung Văn Thanh gật đầu: “ , bố con ngày nào mà từng trải qua , màn thầu là , cần xen chuyện của ông , các con nhanh ch.óng ăn .”
Thịnh An Ninh cảm thấy hai ông bà chỉ tiết kiệm tiền để dành hết cho con cái, đối với bản thì vẫn tiết kiệm.
Cổ tay áo len và khuỷu tay của Chu Nam Quang cũng vá víu, Chung Văn Thanh cũng ăn mặc vô cùng giản dị.
Nhanh nhanh ăn xong, cô chạy mua một con gà , mười cái bánh nướng và mua thêm một túi bánh bông lan trứng gà, bỏ một cái túi lưới để Chu Nam Quang xách.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Chu Thời Huân mở lời: “Bố cứ cầm lấy ăn đường , sức khỏe quan trọng.”
Mắt Chu Nam Quang đột nhiên ướt át, mặc dù lời Chu Thời Huân cứng nhắc, nhưng ông thật lòng quan tâm , ông nhận lấy đồ vật, liên tục gật đầu: “Được, các con ở đây đều khỏe mạnh, bố bận xong sẽ đến thăm các con.”
Buổi chiều Thịnh An Ninh xin nghỉ, cùng Chung Văn Thanh tiễn Chu Nam Quang ga xe lửa.
Chu Nam Quang dặn dò Chung Văn Thanh suốt dọc đường, bảo bà kiểm soát cảm xúc, đừng kích động, nếu gặp chuyện gì, nhất định tìm An Ninh.
Tựa như đang dặn dò đứa nhỏ .
Nhìn Chu Nam Quang lên tàu, Thịnh An Ninh khoác tay Chung Văn Thanh khỏi nhà ga, cảm thán: “Tình cảm của và bố thật .”
Chung Văn Thanh nheo mắt : “Ừm, bọn giới thiệu mà quen , lúc đó một chút cũng mắt ông , khi đó còn chuyện thành phần, là sinh viên Đại học Yến Kinh đấy, bố con chỉ là một đ.á.n.h trận thôi.”
Hồi tưởng , bà nhịn : “May mà là ông , bao nhiêu năm nay vẫn luôn đối xử với , cũng dẫn theo.”
Thịnh An Ninh ngờ Chung Văn Thanh là sinh viên đại học: “Vậy lợi hại lắm.”
Chung Văn Thanh lắc đầu liên tục: “Hết thảy những chuyện đều giống như một giấc mơ , đúng , An Ninh, con đừng vội.”
Thịnh An Ninh ngây một chút: “Cái gì ạ?”
Chung Văn Thanh cũng chút ngượng ngùng: “Chính là, chính là con đừng vội, bây giờ chân Thời Huân vẫn còn thương, hai đứa cũng thích hợp để sinh hoạt vợ chồng.”
Thịnh An Ninh lập tức cứng họng, hiếm thấy mặt cô đỏ lên: “Không , bọn con đang đùa giỡn thôi ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-110-moi-cau-can-cau.html.]
Chung Văn Thanh nhanh ch.óng vỗ vỗ tay cô: “Không , cứ coi như gì.”
Thịnh An Ninh nhanh ch.óng ngẩng đầu loạn xạ khắp nơi, cố gắng che giấu sự chột của , nhưng ngờ thấy một bóng dáng quen thuộc, đặc biệt giống La Thái Hà.
Lúc rõ hơn thì đối phương chui đám thấy nữa, nhưng thật cái khăn trùm đầu màu xanh lá đó khiến Thịnh An Ninh ấn tượng sâu sắc.
Thịnh An Ninh xác định nhầm, chỉ là hiểu nổi La Thái Hà đang mở tiệm may ở huyện thành , chạy đến Long Bắc thị gì?
Lẽ nào vẫn từ bỏ Chu Thời Huân?
Chu Thời Huân rõ ràng đến mức đó , La Thái Hà vẫn còn mặt dày theo đuổi đến đây, tâm lý đúng là trơ tráo thật.
Quan trọng hơn là, La Thái Hà còn từng Chu Trường Vận cưỡng h.i.ế.p, cô như chuyện gì xảy mà đến tìm Chu Thời Huân?
Mặc dù là hại, nhưng rốt cuộc đó cũng là chuyện quang thải, trong niên đại , thanh danh càng quan trọng hơn, cô nương bình thường thể sẽ tìm một địa phương xa lạ để bắt đầu , hoặc lặng lẽ gả xa.
Chắc chắn dũng khí để đến gần từng thích .
La Thái Hà thế nào mà chứ?
Chung Văn Thanh thấy Thịnh An Ninh vẫn luôn chằm chằm một chỗ, chút tò mò: “Cô thấy cái gì ?”
Thịnh An Ninh lắc đầu: “Hình như là một quen, bất quá cũng xác định, xa .”
Chung Văn Thanh cũng nghĩ nhiều, dù Thịnh An Ninh chính là bản xứ, gặp quen cũng bình thường.
Khi Chu Nam Quang đang xe lửa trở về Kinh thị, Chu Lục Minh cũng vội vàng bắt xe lửa đến Long Bắc thị, để đến lúc đó thể tự bảo vệ , còn dẫn theo Chu Bắc Khuynh.
Chu Bắc Khuynh xin nghỉ phép cùng Chu Lục Minh rời khỏi Kinh thị.
Cô tin lời Chu Lục Minh, đến Long Bắc thị cha một chút, đó sẽ đến thôn Hà Loan thăm cha ruột, bất kể thế nào, cũng sẽ gánh vác trách nhiệm của một con trai, bất kể là đối với cha nuôi, đối với cha ruột.
Anh đều sẽ tròn chữ hiếu, phụng dưỡng họ đến cuối đời.
Chu Bắc Khuynh xong thì cảm động, nếu ai cũng tấm lòng như đại ca, một nhà là thể vui vẻ ở cùng .
Chu Lục Minh suy nghĩ càng âm u hơn, nếu Chu Nam Quang và Chung Văn Thanh đổi suy nghĩ, đầu việc của bộc lộ, bọn họ nhất định sẽ tha cho .
Đến lúc đó sẽ nắm Chu Bắc Khuynh trong tay con tin, thậm chí còn nghĩ một cách độc ác hơn, nếu Chu Bắc Khuynh m.a.n.g t.h.a.i con của , Chu Nam Quang bọn họ còn thể bức t.ử ?
Chu Bắc Khuynh cũng cảm thấy là đang đồng hành cùng ác quỷ, ở xe lửa vẫn đang an ủi : “Đại ca, bố họ cũng chỉ là nhất thời nghĩ thôi, lâu chắc chắn sẽ bỏ xuống tình cảm bao nhiêu năm nay.”
Chu Lục Minh đẩy đẩy kính, : “Không , bây giờ , kỳ thật như cũng , đợi đến một ngày nào đó họ cần , tái xuất hiện. Long Bắc sẽ họ một cái.”
Chu Bắc Khuynh cảm động đến việc: “Đại ca, đến lúc đó em cũng sẽ t.ử tế chuyện với họ.”
Chu Lục Minh và Chu Bắc Khuynh lên xe lửa, bên phía Chu Thời Huân nắm tin tức.
Lục Trường Phong tính toán thời gian tìm Chu Thời Huân: “Chu Lục Minh ngày mai sẽ đến Long Bắc , đến lúc đó sẽ tìm theo dõi.”
Chu Thời Huân gật đầu: “Chu Bắc Khuynh đồng hành cùng , giúp trông chừng, đừng để Chu Lục Minh lợi dụng.”
Mặc dù tình cảm, nhưng cho dù là một xa lạ, cũng hy vọng Chu Lục Minh hại thêm một nữa.
【Tác giả lời 】
Các bảo bối của , các bạn còn ở đó ? Bỏ một phiếu nhé? Hẹn gặp ngày mai.
--------------------