Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1098: Anh ấy vậy mà khen mình rồi

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:12:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thịnh An Ninh cũng thể lý giải: “Triều Dương một , chắc chắn dễ nghĩ quẩn ngõ cụt, chuyện tình cảm giống những chuyện khác thể bình tĩnh để phân tích. Chuyện càng nghĩ càng thể lý trí .”

 

Chu Thời Huân thêm gì nữa, mà gắp cho An An một miếng thịt: “An An ăn thịt mỡ?”

 

An An tò mò bố một cái, liếc miếng thịt mỡ trong bát, vui vẻ gắp lên, ‘a’ một tiếng, ăn trọn một miếng: “Ngon nắm ạ.”

 

Trong miệng nhét đầy nhóc, chuyện đều chút mơ hồ rõ.

 

Thịnh An Ninh cạn lời: “An An vốn thích ăn thịt mỡ, đặc biệt là thịt ba chỉ, thế nhưng con bé mập một chút , vẫn kiểm soát một chút, nếu biến thành một cô nàng béo mập, hình tượng , còn ảnh hưởng sức khỏe nữa.”

 

Chu Hồng Vân cảm thấy An An chẳng béo chút nào: “An An béo, đừng luôn miệng con bé béo, trẻ con mập mạp một chút mới . Nhà ai con béo mới chứng tỏ nhà đó nuôi trẻ. Đợi lớn lên tự nhiên sẽ gầy thôi.”

 

Chu Thời Huân cũng thấy con gái béo chỗ nào, thịt thịt một nắm, mềm mềm mại mại, mắt vô cùng.

 

Thịnh An Ninh cách nào giao tiếp với hai tư tưởng cũ , con gái đều thích gầy một chút, mà An An qua thời kỳ ấu nhi, bắt đầu phát triển chiều cao , vẫn kiểm soát một chút mới thể cao .

 

Chu Hồng Vân vẫn đang : “An An nhà chúng dắt ngoài, ai thấy cũng đều khen hai câu, nuôi , lớn lên xinh . Trắng trẻo mập mạp là thấy phúc khí. Nhìn cái tay nhỏ xem, mặt đều hố thịt nhỏ, đây đều là lúm đồng tiền phúc lộc đấy.”

 

Thịnh An Ninh dở dở : “Cô , trẻ con nhà thì cô kiểu gì cũng thấy , nếu béo quá sẽ ảnh hưởng chiều cao, hơn nữa còn ảnh hưởng phát triển. Còn nữa, An An nhà khung xương nhỏ, thì béo quá mức, kỳ thật thịt con bé nhiều .”

 

Chu Hồng Vân định tiếp, Chu Thời Huân đột nhiên đổi giọng: “Cô, An Ninh , cô là bác sĩ, cô chắc chắn sai.”

 

Không chỉ vì cảm thấy Thịnh An Ninh lý, mà còn vì nếu lời, buổi tối Thịnh An Ninh chắc chắn sẽ túm lấy ngừng.

 

Chủ đề cứ thế rẽ sang hướng khác, Thịnh An Ninh cũng quên mất việc chuyện Chu Triều Dương về nhà.

 

Ngày hôm , Thịnh An Ninh , ở cửa lớn gặp Tiêu Như cùng một đàn ông trung niên, đàn ông vóc dáng cao, mập một chút, dáng vẻ tươi niềm nở, dễ sinh hảo cảm.

 

Tiêu Như thấy Thịnh An Ninh thì chào hỏi : “Bác sĩ Thịnh, chào buổi sáng.”

 

Lại với đàn ông bên cạnh: “Bố, đây chính là bác sĩ Thịnh mà con với bố đấy.”

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Thịnh An Ninh khá bất ngờ, ngờ đàn ông mà là bố của Tiêu Như, vẫn khách khí gật đầu.

 

Tiêu Toàn Vinh cũng nheo mắt đ.á.n.h giá Thịnh An Ninh, mặt vẫn treo nụ hòa ái: “Chào cô chào cô, lâu văn đại danh của bác sĩ Thịnh , Tiêu Như cũng với suốt dọc đường, cô vô cùng lợi hại. Chỉ là ngờ còn trẻ như .”

 

Thịnh An Ninh khách khí : “Quá khen , cũng đều là một việc đủ khả năng thôi, tính là lợi hại.”

 

Tiêu Toàn Vinh lắc đầu liên tục: “Cô đây là bản sự khó lường, ở tỉnh thành đều nổi tiếng , một ca phẫu thuật của bệnh viện các cô đều kinh động đến tận phía tỉnh thành, nếu viện trưởng các cô thả , lúc e rằng cô điều lên tỉnh thành .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1098-anh-ay-vay-ma-khen-minh-roi.html.]

Thịnh An Ninh : “Bất kể viện trưởng thả , cũng sẽ rời khỏi đây, gia đình đều ở đây cả. Thời gian còn sớm, điểm danh .”

 

rõ lắm Tiêu Toàn Vinh gặp cô đầu cái gì, nhưng thể khẳng định, cũng chẳng mang theo ý gì.

 

Sau khi Thịnh An Ninh rời , nụ mặt Tiêu Như cũng biến mất, cô chút lo ngại theo bóng lưng Thịnh An Ninh: “Bố, bố cũng thấy đấy, cô vẫn lanh lợi, năng kín kẽ chút sơ hở. Bố xem họ chuyện Giản Thương mất trí nhớ còn nguyên nhân khác ?”

 

Sắc mặt Tiêu Toàn Vinh cũng trầm xuống, nheo mắt như một con cáo già, ha hả lạnh hai tiếng: “Cho dù thì ? Một đám trẻ ranh còn đấu với . Giản Thương cái gì cũng , cũng kẻ đần độn, khác cái gì cũng sẽ tin cái đó. Đi, xem .”

 

Tiêu Như vẫn lo lắng, thế nhưng nỗi lo cũng với cha thế nào.

 

chỉ thể dẫn Tiêu Toàn Vinh đến phòng bệnh của Lục Trường Phong. Lục Trường Phong mới dậy, đang vịn n.g.ự.c chậm rãi .

 

Tiêu Toàn Vinh thấy, vội vàng kinh hô chạy tới: “Ái chà, xuống đất , cần nghỉ ngơi, giường hảo hảo tĩnh dưỡng một đoạn thời gian mới . Cậu mà cứ vội vàng hoạt động như thế , dễ rách miệng vết thương, phục hồi . Mau, xuống. Tiêu Như, mau đỡ Giản Thương xuống.”

 

Nói xong ông còn phê bình Tiêu Như: “Con xem con chăm sóc bệnh nhân kiểu gì thế, cứ tiếp tục như , Giản Thương thể dưỡng cơ thể . Thương gân động cốt một trăm ngày, huống chi còn là ở xương sườn.”

 

Tiêu Như dám phản bác, vội vàng tới đỡ lấy cánh tay Lục Trường Phong: “Bác sĩ hôm qua cũng , cần tĩnh dưỡng một thời gian mới từ từ hoạt động, bây giờ hoạt động cho việc phục hồi .”

 

Lục Trường Phong Tiêu Như một cái, tầm mắt rơi Tiêu Toàn Vinh, vẫn gật đầu chào một tiếng: “Chú Tiêu, chú tới đây?”

 

Tiêu Toàn Vinh một khuôn mặt đau lòng tới: “Cậu xem, đều thương , thể qua một chút ? qua, còn thương nghiêm trọng thế . Lúc rời khỏi tỉnh thành vẫn còn khỏe mạnh mà, đến đây thành thế ?”

 

Lục Trường Phong rũ mắt nhu thuận: “Đều là một trận hiểu lầm, tưởng yêu của em gái , Trần Thế Mỹ ruồng bỏ em gái nên mới động thủ. Sau mới chỉ là giống em rể thôi, cũng đến giải thích rõ ràng với .”

 

Tiêu Toàn Vinh chằm chằm Lục Trường Phong hai mắt: “Hiểu lầm là , hiểu lầm là , còn tưởng chân ướt chân ráo mới đến nên bắt nạt. Cái đứa Tiêu Như trong điện thoại cũng rõ ràng, hại lo lắng dọc đường, còn nghĩ đến đây nhất định nhẹ tay với cái thứ , bất kể bối cảnh cái dạng gì, đều sẽ khiến sống nổi ở tỉnh Cam.”

 

Câu cuối cùng mang theo vài phần ý tứ đe dọa.

 

Lục Trường Phong vẫn chút gợn sóng nào: “Để chú phí tâm , thực sự đại sự gì.”

 

Tiêu Toàn Vinh xoay Tiêu Như: “Bố con cũng thật là, rõ ràng trong điện thoại. Con đấy, một chút bụng cũng , gặp chút chuyện hoảng hốt, như . Ở đơn vị dễ bắt nạt lắm.”

 

Nói đoạn ông thở dài, với Lục Trường Phong: “Tiêu Như đứa nhỏ chính là chúng nuôi chiều quá, tâm tính đơn thuần, cũng từng trải qua sóng gió gì, gặp chuyện là giữ bình tĩnh, cần dạy bảo nó nhiều hơn.”

 

Lục Trường Phong gật đầu: “Tiêu Như , đối với cũng chăm sóc, ở bệnh viện nhân duyên cũng , .”

 

Tiêu Như chút thể tin , Lục Trường Phong khen cô mặt cha , bất giác mỉm rạng rỡ…

 

--------------------

 

 

Loading...