Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1097: Gạo nấu thành cơm
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:12:39
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Như cảm thấy cha vì thưởng thức Giản Thương nên mới đồng ý với yêu cầu hoang đường của cô , nhưng dù đây cũng là kết quả khiến cô mãn nguyện.
Như cô thể chính đại quang minh ở bên cạnh chăm sóc Giản Thương.
Càng ở bên cạnh Giản Thương lâu, Tiêu Như càng thích . Đồng thời cô cũng , đàn ông căn bản thích , chỉ đầu tiên thấy cô , mới lộ biểu cảm dịu dàng quyến luyến, còn hiền hòa.
Anh đưa tay hướng về phía cô , thâm tình gọi một tiếng: "Triều Dương".
Lúc đó cô rõ, đó rơi hôn mê sâu, đến khi tỉnh nữa thì còn , cũng lộ biểu cảm dịu dàng như thế nữa.
Tiêu Như cảm thấy thể lý giải, dù ai mất trí nhớ, khi quên hết thảy mà còn thể thản nhiên và vui vẻ tiếp nhận cuộc sống mới, một cuộc sống mới xa lạ.
Cho đến khi thấy Chu Triều Dương, tên của cô , lòng bất an trong lòng Tiêu Như từ từ lan rộng, cô nghĩ đến một khả năng, Giản Thương lẽ chính là yêu hy sinh của Chu Triều Dương.
Lại liên tưởng đến việc Giản Thương từ bỏ nhiều nơi như , kiên trì đến đây, lẽ trong tiềm thức, cũng yêu của ở nơi .
Sau khi nhận thức đáng sợ , Tiêu Như hề nghĩ đến việc thành cho vẻ của họ, ngược càng nắm c.h.ặ.t lấy Giản Thương, thể để khôi phục trí nhớ, thể để nhận Chu Triều Dương.
Chỉ cần bọn họ kết hôn, gạo nấu thành cơm, đến lúc đó thêm đứa nhỏ, cho dù Lục Trường Phong nhớ thì ?
Tiêu Như si mê chằm chằm góc nghiêng khuôn mặt Lục Trường Phong, trong lòng xoay chuyển trăm ngàn , vô ý nghĩ quanh quẩn trong đầu, bộ đều là thể để Lục Trường Phong và Chu Triều Dương nhận .
Trong lòng cô cũng một hối hận, tại đến nơi , nếu đến, cả đời bọn họ cũng sẽ gặp mặt.
Nghĩ đoạn, cô chút ma xui quỷ khiến tiến gần Lục Trường Phong, đưa tay nắm lấy tay , ngón tay chạm mu bàn tay Lục Trường Phong né tránh một cái, vẻ mặt vui Tiêu Như: "Cô gì?"
Tiêu Như chút thẹn thùng rụt tay : "Không gì, chỉ thấy móng tay quá dài, giúp cắt một chút."
Lục Trường Phong lạnh lùng liếc mắt cô một cái: "Không cần, cô việc ."
Tiêu Như bất lực, chỉ thể lẳng lặng thu dọn hộp cơm tủ đầu giường ngoài.
Ra khỏi cửa phòng bệnh, đột nhiên cô mới hậu tri hậu giác phát hiện một vấn đề, ngày Giản Thương đ.á.n.h, Chu Triều Dương cũng đến, cô còn gọi một tiếng: "Anh, chúng về nhà."
Người đàn ông đó là trai của Chu Triều Dương, Thịnh An Ninh là chị dâu của Chu Triều Dương. Vậy nên đàn ông đó khả năng chính là chồng của Thịnh An Ninh!
Vấn đề luôn bỏ qua, lúc mới nghĩ thông suốt, cả cô ngây dại.
Có Lục Trường Phong gì ?
Tiêu Như nghĩ đến đây, trong lòng thoáng chốc hoảng loạn, vội vã tìm điện thoại, bảo cha mau ch.óng đến đây mới .
...
Thịnh An Ninh lợi dụng lúc kiểm tra phòng, cũng kiểm tra đơn giản cho Lục Trường Phong, liền phát hiện gáy một vết sẹo, tóc mọc một chút che lấp vết sẹo, nếu kỹ sẽ phát hiện.
Vết sẹo hình móng ngựa, chứng tỏ từng phẫu thuật, chẳng lẽ việc mất trí nhớ của Lục Trường Phong cũng liên quan đến cuộc phẫu thuật ?
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1097-gao-nau-thanh-com.html.]
Vì Tiêu Như cũng ở một bên theo, Thịnh An Ninh dừng quá lâu, với chủ nhiệm: "Bệnh nhân hồi phục tệ, vài ngày nữa là thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng . Sau khi về nhất định vận động kịch liệt, cố gắng ít , yên nghỉ ngơi. Mỗi ngày xuống đất hoạt động nhẹ một chút là ."
Đoàn ghi chép đơn giản một chút, sang các phòng bệnh khác.
Bởi vì hôm nay là Thịnh An Ninh dẫn đội, Tiêu Như cũng suy nghĩ nhiều, chỉ là hiện tại thấy Thịnh An Ninh, trong lòng vẫn chút cảnh giác. Cô là chị dâu của Chu Triều Dương, chắc chắn cũng Giản Thương chính là Lục Trường Phong mà họ , thể gì, tùy ý để đàn ông cưới phụ nữ khác .
Càng nghĩ càng cảm thấy những ngày qua sống trong lo sợ, ngay cả hứng thú trò chuyện với Thịnh An Ninh cũng ít nhiều.
Thịnh An Ninh trở về văn phòng, y tá Tiểu Hoàng liền sáp gần: “Bác sĩ Thịnh, buổi trưa chị về nhà ? Hôm nay em mang bánh bao khoai tây từ nhà , bỏ mỡ dê ăn ngon lắm.”
Bữa cơm hôm qua là Thịnh An Ninh mời khách, cô cũng hổ mà chiếm tiện nghi, hôm nay liền nghĩ cách mang cơm theo để trả chút nhân tình, mặc dù cái bánh bao thể so với bữa canh thịt dê mà Thịnh An Ninh mời.
Thịnh An Ninh rộ lên: “Sao em khách khí thế, buổi trưa về nhà, con nhà vẫn khai giảng. Chỉ một cô trông bọn trẻ, về trông con một chút để cô thể nghỉ ngơi một tý.”
Y tá Tiểu Hoàng chút ngưỡng mộ: “Cuộc sống của chị thật khiến ghen tị, chồng chị còn đặc biệt thương chị, ba đứa nhỏ ở nhà đáng yêu như . Em đều gặp nữa, ngày nào đó chị dẫn đến cho bọn em xem thử .”
Thịnh An Ninh gật đầu: “Được, hôm nào bận, sẽ dẫn bọn trẻ đến chơi.”
Ở đơn vị mang con nhiều, ai trông con, cũng thể để trẻ ở nhà một , chỉ thể mang đến đơn vị.
Y tá Tiểu Hoàng vui vẻ, từ văn phòng Thịnh An Ninh nhảy chạy ngoài, liền thấy Tiêu Như đang xách bình nước ấm tới, còn nhiệt tình chào hỏi một tiếng: “Bác sĩ Tiêu, chị lấy nước sôi ? Sau cứ bảo em một tiếng, lúc em sẽ xách về giúp chị.”
Tiêu Như còn đang suy nghĩ chuyện gì đó, giọng của y tá Tiểu Hoàng cho nhảy dựng, cúi đầu thấy là cô , liền gượng ép một nụ : “Không gì, rảnh rỗi nên thôi. Hai ngày nay bên ngoài khá ấm áp, tuyết bắt đầu tan, đường đến nơi nào cũng là nước, em giày vải nhung đen dễ thấm ướt lắm. Em chú ý một chút nhé.”
Y tá Tiểu Hoàng cúi đầu đôi giày vải nhung đen chân , trong lòng thấy ấm áp, càng cảm thấy Tiêu Như là một , cũng quá mức thể tất : “Cảm ơn chị nhé, em sẽ chú ý.”
Tiêu Như mỉm : “Không khách khí, phụ nữ chúng chú ý giữ ấm phía lòng bàn chân, nếu dễ để mầm bệnh lắm, thôi , đây.”
Nói xong xách bình nước ấm rời , y tá Tiểu Hoàng theo bóng lưng cô , trong lòng còn đang cảm thán, bác sĩ Tiêu thật , với Giản Thương vẫn là xứng đôi.
……
Chu Triều Dương từ khi thì rốt cuộc cũng trở về, đúng là , hỏi bất cứ chuyện gì liên quan đến Lục Trường Phong.
Chu Hồng Vân liền lo lắng, đợi đến buổi tối, Chu Thời Huân tan ca trở về, bà vẫn quan tâm hỏi: “Cháu ở đơn vị thể gặp Triều Dương ?”
Chu Thời Huân lắc đầu: “Không ạ.”
Chu Hồng Vân thở dài một tiếng: “Cái đứa nhỏ , cũng khỏe , ở đơn vị ăn uống t.ử tế ? Trong lòng thật sự thể nghĩ thông suốt mà vui vẻ ? Đứa nhỏ mà, từ nhỏ chút chuyện buồn là tự giấu , cho lớn . Hiểu chuyện quá thấy xót xa.”
Thịnh An Ninh cũng Chu Triều Dương hai ngày nay thế nào : “Ngày mai với Triều Dương một tiếng, bảo em lúc nghỉ ngơi thì về nhà ăn cơm nhé, là đều nhớ em , em mà về nhà là chúng lo lắng lắm.”
Chu Thời Huân suy nghĩ giống với cô: “Em về thì cứ để em về , ở đơn vị cũng . Ngày mai thăm em là .”
--------------------