Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1095: Không thể nghĩ sâu

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:12:37
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chu Thời Huân trầm ngâm một chút: "Lúc cô đến phòng bệnh ?"

 

Thịnh An Ninh lắc đầu: "Cái khó lắm, vì phòng bệnh và khoa cấp cứu của chúng em xa, cô vòng một vòng là thể qua đó, cho nên nếu chuyện gì, cô chắc chắn sẽ ."

 

Chu Thời Huân im lặng một hồi: "Ngày mai em nghĩ cách đưa Tiêu Như ngoài, tìm Lục Trường Phong."

 

Thịnh An Ninh gật đầu: "Được, cái thể, cô hiện giờ đang lôi kéo quen với em mà."

 

Trong lòng Chu Thời Huân càng thêm lo lắng, cấp vì tư tâm mà xóa sạch công lao của Lục Trường Phong, từ nay về để thế giới còn tên Lục Trường Phong nữa. Chỉ vì Tiêu Như thích, nên bọn họ thuận nước đẩy thuyền một nhân tình, để sống phận Giản Thương.

 

sẽ còn khả năng Lục Trường Phong nữa.

 

Cho nên hiện tại thể một chút kinh động nào, sợ sẽ bất lợi cho Lục Trường Phong.

 

Có những bóng tối, cấp bậc càng cao sẽ càng đen tối, động đến lợi ích của ai, bọn họ chỉ càng hạ những chiêu thức tàn độc hơn.

 

Chu Thời Huân những điều với Thịnh An Ninh, chuyển chủ đề: "Hôm nay bố gọi điện tới, Mặc Mặc hồi Tết còn tham gia biểu diễn nữa."

 

Thịnh An Ninh kinh ngạc: "Biểu diễn gì cơ? Mặc Mặc nhà tính tình nhút nhát, thể lên sân khấu biểu diễn ?"

 

Chu Thời Huân cũng ngờ tới: "Biểu diễn thư pháp, chữ Phúc cho , bố còn nhiều đều ngưỡng mộ ông, một đứa cháu thần đồng như ."

 

Qua điện thoại cũng thể thấy sự kiêu ngạo và niềm vui thể kiềm chế trong giọng của Chu Nam Quang.

 

Ông còn Mặc Mặc tính cách trầm , phong thái đại tướng, là một nhân tài thống soái, cho nên bồi dưỡng Mặc Mặc xem một sách về quân sự và binh pháp. Ông khen nhóc thích, thể yên lặng xem suốt một buổi sáng.

 

Thịnh An Ninh đau lòng: "Mặc Mặc nhà thật sự là siêu cấp hiểu chuyện, thật khiến thương quá ."

 

Cô cảm thấy trẻ con thì nên giống như An An, sống vô tư lự, vui thì , buồn thì , thích ăn ngon, mỗi ngày đều hô hố.

 

Mà Mặc Mặc ông cụ non, sắp tuổi thơ nữa .

 

Chu Thời Huân thấy như cũng : "Con là , nên vững vàng một chút, như mới thể chăm sóc em trai em gái. Em xem An An và Chu Chu kìa, quá hoạt bát , một vững vàng, cũng ?"

 

Thịnh An Ninh kinh ngạc: "Sao thể nghĩ như chứ? Tuy Mặc Mặc là , nhưng chúng sinh cùng một ngày, tức là bằng tuổi . Anh cứ thế đặt gánh nặng lên vai Mặc Mặc, chút công bằng ."

 

nghĩ , hình như cũng nên là như : "Hy vọng Mặc Mặc của chúng thể vui vẻ."

 

Chu Thời Huân tổng kết một câu: "Có lẽ niềm vui của Mặc Mặc chính là học tập? Thằng bé thích sách học tập mà."

 

Thịnh An Ninh chút thể tưởng : "Anh thấy đứa trẻ nào chủ động học tập ?"

 

cô hồi nhỏ , chỉ khi lớn lên gì mới bắt đầu cố gắng. Hồi nhỏ trong lòng chỉ nghĩ đến chơi thôi.

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Chu Thời Huân gật đầu: "Lúc bằng tuổi Mặc Mặc, nghĩ đến việc học."

 

Thịnh An Ninh nghĩ đến những gì Chu Thời Huân trải qua từ nhỏ, vẫn thương cho sự sớm hiểu chuyện của , cảnh ép trưởng thành. Cô đưa tay ôm lấy : "Cho nên, vui vẻ. Thật đáng tiếc, em xuyên sớm hơn mấy năm để gặp lúc nhỏ, ngày ngày cho đồ ăn ngon, cùng lớn lên, như sẽ cô đơn nữa."

 

Chu Thời Huân ngẩn một chút: "Có lẽ, nếu em thật sự thấy lúc nhỏ, sẽ nghĩ như ."

 

Áo quần đủ che , mặt vàng võ gầy gò, nhếch nhác chịu nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1095-khong-the-nghi-sau.html.]

 

Thịnh An Ninh nghĩ , đây chính là kiểu "mỹ - cường - t.h.ả.m" điển hình, hợp để nuôi từ bé, nghĩ thôi thấy thú vị .

 

Cô nhịn hôn lên: "Sẽ , em sẽ đối với , bắt nạt , bắt gọi em là chị, để ngày nào cũng rời xa em ."

 

Không khí dần trở nên mập mờ, trong bóng đêm như một nắm lửa đang bùng cháy.

 

Sáng sớm ngày hôm , Thịnh An Ninh thấy y tá Tiểu Hoàng đang chuyện với Tiêu Như, liền vô ý hỏi một câu: “Tiểu Hoàng, buổi trưa định cửa Bắc mua bánh mì, cô cùng ?”

 

Y tá Tiểu Hoàng “a” một tiếng: “ , nỡ tiêu tiền. Cái tiệm bánh mì đó cứ ngang qua cửa là thơm chịu nổi, mà qua đó sẽ khống chế ý tiêu tiền mất.”

 

Thịnh An Ninh rộ lên: “Vậy mời cô ăn nhé, cô cùng với , mời cô ăn bánh mì là chứ gì.”

 

Nói sang hỏi Tiêu Như: “Cô cùng ? Bánh mì nhà đó tệ, bánh mì đen cũng ngon, thể để vài ngày cứng, thích hợp để ăn sáng.”

 

Tiêu Như vốn dĩ , buổi trưa cô còn đưa cơm cho Lục Trường Phong, nhưng nghĩ hai ngày nay tính tình Giản Thương lắm, cơm canh mua về cũng chẳng ăn mấy. Hay là cũng mua ít bánh mì như Thịnh An Ninh xem ?

 

Nghĩ , cô gật đầu: “Được thôi, buổi trưa chúng cùng .”

 

Bữa trưa, ba cũng ăn cơm, tan ca là trực tiếp đến tiệm bánh mì ở cửa Bắc. Tiệm bánh mì lớn, cửa sổ đều sơn màu xanh da trời, đây cũng là cửa hàng duy nhất mở cửa sớm như dịp Tết.

 

Người đến mua bánh mì dịp Tết cũng nhiều, một là vì đều đang bận chúc Tết, hai là ăn Tết tiêu tốn ít tiền, trong tháng Giêng thể tiết kiệm chút nào chút nấy.

 

Cho nên, khi Thịnh An Ninh và đến, bánh mì vẫn còn khá nhiều, còn cả bánh mì đen và bánh quy bơ. Khuôn bánh tuy tinh xảo như , nhưng hương vị vô cùng ngon.

 

Thịnh An Ninh liền giới thiệu với Tiêu Như: “Cái bánh quy cũng ngon, con gái thích ăn nhất đấy.”

 

Y tá Tiểu Hoàng ở một bên phụ họa: “ , mùi vị bánh quy quả thực quá thơm, nào mua cũng nỡ ăn ngay. Ngậm trong miệng cứ như là vị kẹo sữa .”

 

Vốn dĩ cũng chỉ ba bốn loại, Tiêu Như dứt khoát mỗi thứ đều mua một ít.

 

Thịnh An Ninh thấy thời gian hòm hòm, chắc là Chu Thời Huân gặp xong Lục Trường Phong và rời , cô liền tùy tiện mua ít bánh quy và bánh mì, chuẩn về.

 

Y tá Tiểu Hoàng tinh mắt thấy một quán canh thịt dê đối diện đang mở cửa: “Ơ, hóa quán mở cửa , là chúng dứt khoát qua đó ăn chút gì , giờ cơm canh ở căng tin bệnh viện cũng nguội hết cả .”

 

Thịnh An Ninh ý kiến gì, cô còn cảm ơn y tá Tiểu Hoàng giúp kéo dài thời gian đây: “Được thôi, bánh nướng nhà đó cũng ngon lắm, mặt rắc bột đậu thơm, ngon cực kỳ.”

 

Y tá Tiểu Hoàng liên tục gật đầu, kéo tay Tiêu Như: “Bác sĩ Tiêu cùng , nhà họ Hán nên ăn Tết, vì thế dịp Tết vẫn mở cửa. Hương vị đúng là tay nghề gia truyền để đấy.”

 

Tiêu Như thấy cả Thịnh An Ninh và Tiểu Hoàng đều , cô đắn đo một chút cũng quyết định theo. Trong lòng cô chút hy vọng xa vời, Giản Thương thể chủ động nhớ đến một .

 

Suốt thời gian qua, luôn là cô chủ động, nhưng Giản Thương bao giờ đáp . Lúc đầu rõ ràng tin lời cô , cũng thừa nhận cô là hôn thê của , nhưng bây giờ cô cảm thấy căn bản hề để chuyện trong lòng.

 

Hạ quyết tâm xong, cô liền cùng Thịnh An Ninh và y tá Tiểu Hoàng ăn cơm.

 

Mà ở trong phòng bệnh, Chu Thời Huân đang trò chuyện với Lục Trường Phong: “Hai ngày nay uống t.h.u.ố.c ?”

 

Lục Trường Phong lắc đầu: “Không , ngậm lưỡi lén lút nhổ . Chỉ là trong cơm canh trộn t.h.u.ố.c thôi.”

 

--------------------

 

 

Loading...