Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1090: Ngày cưới phải hoãn lại

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:12:32
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chu Triều Dương theo Chu Thời Huân khỏi nhà khách, một đoạn khá xa, Chu Triều Dương mới nhỏ giọng hỏi: "Anh cả, đau ?"

 

Chu Thời Huân đưa tay ấn ấn khóe miệng: "Không đau, thương còn nghiêm trọng hơn . Triều Dương, quả thực nhớ gì cả, trút giận thì cũng giúp em trút giận . Hôm nay sẽ tìm hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì, còn về phía em thì ? Em thực sự từ bỏ ?"

 

Chu Triều Dương nhíu mày: "Anh cả, em cũng nữa, hiện tại tâm tình em loạn. Trước đây em nghĩ chỉ cần còn sống là , nhưng giờ thấy thế , đến cả em cũng nhận , trong lòng em thấy nghẹn khuất. em cũng bây giờ? Em tìm em mới là vợ của . Chẳng ý nghĩa gì cả."

 

Chu Thời Huân gật đầu: "Ừ, hiểu ý của em , về nhà ."

 

Sau khi trở về, Thịnh An Ninh thấy vết bầm tím nơi khóe miệng Chu Thời Huân, kinh ngạc đón lấy: "Sao còn động thủ thế ? Có đau ? Sao mà nghiêm trọng ."

 

Nói đoạn, cô liền trách móc Lục Trường Phong: "Đã mất trí nhớ tay vẫn còn nặng như ."

 

Chu Triều Dương nhịn , một câu: "Lục Trường Phong còn nghiêm trọng hơn, e rằng đều gãy xương ."

 

Thịnh An Ninh "a" một tiếng: "Triều Dương, em cũng ? Em..."

 

Chu Triều Dương xua xua tay: "Không , chị đưa cả trong lau chút t.h.u.ố.c , em đưa An An và bọn trẻ ăn cơm. Đi ngoài một vòng bụng đều đói , mới nhớ tối qua em còn ăn cơm nữa."

 

Thịnh An Ninh Chu Triều Dương chuyện, chỉ thể kéo Chu Thời Huân phòng bôi t.h.u.ố.c cho , sẵn tiện hỏi xem chuyện là thế nào: "Hai chuyện gì mà động thủ ? Nếu oán khí, em thấy cũng nên tìm Lục Trường Phong phát hỏa, dù cũng mất trí nhớ ."

 

Chu Thời Huân lắc đầu: "Không chuyện, thấy là nhịn động thủ . Mất trí nhớ tại còn về?"

 

Nhìn thấy dáng vẻ mờ mịt của Lục Trường Phong, cũng thấy thương, nhưng càng thương Triều Dương hơn.

 

Thịnh An Ninh ngủ một giấc dậy, trái tĩnh táo hơn nhiều: "Chuyện là điều Lục Trường Phong thể lựa chọn. Nếu nhớ , em nghĩ nhất định sẽ hối hận về chuyện . Cho nên, chúng vẫn nên cho một chút thời gian. Hôm qua mới gặp mặt, thực sự là chút kích động, suy nghĩ cũng chút cực đoan."

 

Chu Thời Huân nắm tay Thịnh An Ninh: "Anh vẫn sẽ tìm , hôm nay là vì Triều Dương mà tìm, tìm là vì chính ."

 

Anh thể trơ mắt Lục Trường Phong những chuyện mà tương lai hối hận.

 

Thịnh An Ninh gật đầu: "Vậy thì , nhất thiết động thủ đ.á.n.h Lục Trường Phong nữa nhé, hãy chuyện hẳn hoi, ích cho việc giúp khôi phục trí nhớ. Còn nữa, cũng hỏi xem Lục Trường Phong rốt cuộc là vì mà mất trí nhớ."

 

Chu Thời Huân gật đầu: "Anh cũng nghĩ như ."

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

...

 

Tiêu Như đỡ Lục Trường Phong tới giường , cho uống t.h.u.ố.c xong, định đưa tay kiểm tra xem thương , liền Lục Trường Phong nắm lấy cổ tay ngăn : "Không cần."

 

Tiêu Như tức giận: "Người đó rốt cuộc là ai, lên động thủ, một lát nữa sẽ tìm công an. Còn nữa, Giản Thương, thấy vẫn nên tới bệnh viện kiểm tra miệng vết thương một chút."

 

Lục Trường Phong nhíu mày, chút nhẫn nại: "Không cần, cũng cần tìm công an, nghỉ ngơi một chút là ."

 

Tiêu Như ngẩn một lúc, ở cạnh giường, nụ khổ sở: "Giản Thương, lúc đầu mấy nơi để chọn, thoáng cái chọn khu vực căn cứ bên , nhưng chúng mới tới hoan nghênh như , thấy chúng còn điều kiện cần thiết để ở ? tại chọn những nơi điều kiện như Kinh Thị Thượng Hải, mà cứ khăng khăng tới đây."

 

" cũng ý kiến gì, cũng nguyện ý cùng tới nơi khổ cực , nhưng Giản Thương, công bằng một chút, chúng tới đây hoan nghênh. Vừa ngay cả cũng đ.á.n.h, giống như chúng nợ bọn họ ."

 

"Chẳng lẽ chỉ vì giống yêu của cô gái tên Chu Triều Dương ? yêu của cô hy sinh , bọn họ liền thấy tâm lý cân bằng?"

 

Lục Trường Phong vì lời của Tiêu Như , đầu bắt đầu đau kịch liệt, dám cử động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1090-ngay-cuoi-phai-hoan-lai.html.]

 

Anh cúi đầu, tay chống lên trán, khó khăn : “Cô ngoài , tĩnh táo một hồi.”

 

Tiêu Như tự nhiên chịu, nhưng cũng tính tình của Lục Trường Phong, khi tĩnh táo thì ghét bên cạnh . Cô im lặng một hồi, chỉ đành lặng lẽ ngoài.

 

Lục Trường Phong day day thái dương, thả lỏng một hồi lâu, cơn đau đầu mới dần biến mất. Sau đó hồi tưởng dáng vẻ Chu Thời Huân xông , chiêu thức đ.á.n.h của quá mức quen thuộc.

 

Quen thuộc đến mức dường như thấy bóng dáng của chính từ đối phương. Còn nữa, tại thể xuống tay nặng với ?

 

Anh chỉ là mất trí nhớ, chứ ngốc.

 

Cho nên, khẳng định đàn ông quen , thể chỉ đơn giản là quen bình thường.

 

Khoảng thời gian mất trí nhớ , ngoại trừ Tiêu Như, còn tự xưng là lãnh đạo của đến thăm, từng gặp thêm ai khác. Anh vốn về của , nhưng ngóng cũng nhiều.

 

Nghĩ đến đây, Lục Trường Phong xuống giường, l.ồ.ng n.g.ự.c kéo theo cơn đau nhói. Anh cho dù xương sườn gãy thì cũng thể là nứt xương , đàn ông thật đúng là một chút cũng nương tay.

 

Anh ôm n.g.ự.c nghỉ một lát ngoài.

 

Anh kinh động đến Tiêu Như, nhưng khỏi nhà khách cảm nhận Tiêu Như theo phía . Nguyên bản định về hướng nhà Viên Ngọc Cầm, giờ trực tiếp chuyển sang con đường tới bệnh viện.

 

Tiêu Như thấy Lục Trường Phong ôm n.g.ự.c về phía bệnh viện thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đuổi theo, đó đỡ lấy cánh tay : “Giản Thương, ?”

 

“Đi bệnh viện.”

 

Lục Trường Phong trầm giọng trả lời.

 

Sắc mặt Tiêu Như hơn nhiều: “Anh bệnh viện , với em một tiếng, để em cùng chứ. Anh như em lo lắng lắm.”

 

Lục Trường Phong nhíu mày: “Cũng vấn đề gì lớn, qua đó xem chút là .”

 

Tiêu Như chịu, kiên trì dìu Lục Trường Phong đến bệnh viện. Dọc theo đường , cô cứ như thể Lục Trường Phong thương nặng, luôn miệng dặn dò ngừng: “Anh chậm một chút, đừng để động miệng vết thương.”

 

Đến bệnh viện kiểm tra, gãy mất hai cái xương sườn.

 

Bác sĩ cũng cảm thấy kinh ngạc: “Gãy xương mà còn thể bộ lâu như , chẳng lẽ đau ?”

 

Lục Trường Phong tại , trong lòng trái giống như trút bỏ gánh nặng, lắc đầu: “Không , đều là vết thương nhỏ.”

 

Bác sĩ lắc đầu: “Cái vết thương nhỏ , giường tĩnh dưỡng đấy, nếu hồi phục , vóc dáng sẽ đổi.”

 

Tiêu Như thấy gãy xương sườn thì sắc mặt khó coi. Đợi bác sĩ , cô là bất mãn Lục Trường Phong: “Không , nhất định bắt đó , thể như chứ, tùy tiện đ.á.n.h đến mức cốt chiết luôn .”

 

Lục Trường Phong mắt mi buông xuống, chạm chỗ thương. Chỗ của từng cốt chiết, cho nên mới yếu ớt như , chỉ là đối phương vô ý, là cố ý rõ?

 

Thấy Tiêu Như định ngoài, hô một tiếng: “Đừng , bảo bỏ qua là bỏ qua. Chỉ là, hôn lễ của chúng thể đúng kỳ hạn tổ chức nữa.”

 

--------------------

 

 

Loading...