Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1088: Kiêu ngạo của Chu Triều Dương

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:12:30
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Trường Phong rảo bước về phía , mục đích rõ ràng, chỉ cảm thấy một việc quan trọng cần , nhưng khỏi cửa gì.

 

Tiêu Như chạy bộ mới đuổi kịp , cô đưa tay kéo cánh tay Lục Trường Phong: "Giản Thương, ? Anh đồng ý đến khách với mà, hơn nữa quen thêm một sẽ lợi cho việc khôi phục trí nhớ của , chẳng lẽ cứ luôn xem lạ ?"

 

Lục Trường Phong dừng bước, Tiêu Như, vẫn là cảm giác quen thuộc xa lạ đó. Anh rũ mắt bàn tay của Tiêu Như cánh tay , lùi một bước, bất động thanh sắc gạt .

 

" quá thích bầu khí như thế , họ đều là nữ đồng chí, đó thấy khó xử."

 

Tiêu Như thấy ánh mắt Lục Trường Phong nghiêm túc thì thở phào một : "Họ vì trông giống họ quen nên mới biểu hiện bất thường, đừng để trong lòng."

 

Nói xong cô thở dài: "Nếu thích ở đây, sẽ với bố một tiếng, chúng thể nơi khác, thì sang hệ thống công an cũng ."

 

Lục Trường Phong lắc đầu: "Không cần, cô cứ qua đó , về đây."

 

Tiêu Như đồng ý: "Anh mà về thì một ở đó còn ý nghĩa gì nữa? Đi thôi, cùng về nhà khách, nhà ăn tầm chắc vẫn còn mở cửa, mua ít màn thầu mang về ăn."

 

Lục Trường Phong gì, thẳng về phía . Tiêu Như cũng để ý sự lạnh nhạt của Lục Trường Phong, rảo bước theo, phối hợp với bước chân của , miệng còn liên tục : "Vừa cô Thịnh An Ninh đặc biệt lợi hại, mới nghiệp đại học nhiều ca phẫu thuật u não, đến lúc đó cũng thể để cô xem cho."

 

Lục Trường Phong chẳng cần nghĩ ngợi: "Không cần, thích phụ nữ tiếp xúc."

 

Tiêu Như mỉm mãn nguyện: " thích phụ nữ tiếp xúc, nhưng nhanh ch.óng khôi phục trí nhớ ? Trước đây đối với như , bây giờ đối với lạnh nhạt thế , vẫn thấy mất mát."

 

Nói đoạn, nụ mặt nhạt , lộ chút sầu bi: " thể luôn đợi , nhưng tại chẳng thể nhớ một chút nào ?"

 

Lục Trường Phong cau mày, trong lòng một nỗi u uất nên lời, giống như một nắm sương mù bao phủ khiến rõ con đường phía .

 

Trước đây, khi Tiêu Như như , còn nảy sinh cảm giác áy náy, mà bây giờ, thấy phiền muộn. Cái loại phiền muộn đè nén trong lòng thốt .

 

Tiêu Như c.ắ.n c.ắ.n môi , âm thầm siết c.h.ặ.t nắm tay. Xem đúng như cô đoán, trí nhớ của Lục Trường Phong mất, nhưng một thứ trong tiềm thức vẫn còn đó. Nếu tăng thêm liều t.h.u.ố.c cho , sớm muộn gì cũng nhận Chu Triều Dương.

 

...

 

Lục Trường Phong và Tiêu Như trở nữa. Viên Ngọc Cầm còn cửa ngó nghiêng, tìm một vòng quanh đó, quả thực thấy , bèn với Thịnh An Ninh: "Thật là kỳ lạ, mà cũng chào hỏi một tiếng, còn cái cô Tiêu Như nữa, cũng kỳ kỳ quái quái. Thôi, cũng , chúng thể ăn cơm thoải mái."

 

An An và Chu Chu đều thích ăn món miến trộn của Viên Ngọc Cầm, bên trong bỏ một ít cà rốt thái sợi và khoai tây thái sợi, còn một chút ít rong biển thái sợi, vị chua chua ngọt ngọt, cay cay.

 

Thịnh An Ninh sợ hai nhóc con khó tiêu: "Các con ăn ít thôi nhé, thể nếm thử thịt thím , cũng thơm đấy, con cái cánh gà xem, cảm giác thơm ."

 

An An lắc đầu từ chối: "Không ăn , chỉ ăn cái thôi, ngon quá mất."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1088-kieu-ngao-cua-chu-trieu-duong.html.]

 

Thịnh An Ninh thở dài trong lòng, cũng ngăn cản nữa, thì lát nữa về cho hai đứa trẻ ăn ít men tiêu hóa. Hơn nữa ở thời đại , trẻ con vì một phần món nộm mà yêu thích buông tay, cũng thật đáng thương.

 

Viên Ngọc Cầm vui vẻ vì sự công nhận của hai đứa trẻ đối với tay nghề nấu nướng của : "Trước đây đều vị mặn, đó thử bỏ thêm chút đường, kết quả chua chua ngọt ngọt cũng ngon, Mã Khôn nhà thích. Chỉ là lúc đó đường kim quý, dễ mua như bây giờ."

 

"Sao các cháu để Mặc Mặc về ?"

 

Thịnh An Ninh đem chuyện Mặc Mặc ở bên luôn bệnh đơn giản qua một , cũng là bất lực: “ cũng nỡ, nhưng nếu gửi về thì Mặc Mặc cứ bệnh suốt, đứa nhỏ thật đáng thương.”

 

Viên Ngọc Cầm trái thể thấu hiểu: “ là thật sự chuyện như , đổi nguồn nước thổ nhưỡng là thích nghi, kỳ thật điều kiện ở Kinh Thị của các em hơn, Mặc Mặc về đó theo ông nội khẳng định sẽ chịu khổ, các em nếu thời gian thì về thăm cháu, chỉ cần đứa nhỏ khỏe mạnh lớn lên, so với cái gì cũng đều hơn.”

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Thịnh An Ninh gật đầu: “ , chúng chính là nghĩ như thế, mà hiện tại cũng chỉ thể nghĩ như thôi.”

 

Viên Ngọc Cầm sợ quá nhiều Thịnh An Ninh sẽ càng nhớ Mặc Mặc, vội vàng đổi chủ đề, về chuyện của Lục Trường Phong và Tiêu Như: “Em xem, nếu như Giản Thương chính là Lục Trường Phong, các em tính đây? Hay là trực tiếp tìm lãnh đạo .”

 

Chu Hồng Vân thì tức giận: “Đó rõ ràng là Lục Trường Phong, thể quên Triều Dương ? Mất trí nhớ , lòi một vị hôn thê, lãnh đạo đơn vị của ? Cũng quản chuyện ?”

 

Chủ đề càng cho ăn vô, trong lòng Viên Ngọc Cầm là懊 não thôi, ngày Tết thế , vốn dĩ hảo hảo bữa cơm mời Thịnh An Ninh bọn họ qua đây, kết quả khiến cho một bụng vui.

 

Cuối cùng cũng là vội vàng ăn xong rời , Viên Ngọc Cầm tiễn Thịnh An Ninh bọn họ đến cửa, còn đầy vẻ áy náy: “An Ninh, thật là ý tứ, nếu sớm như , hôm nay chị gì cũng gọi các em tới, em xem thành thế , trong lòng chị thật sự khó chịu.”

 

Thịnh An Ninh vội vàng an ủi: “Chị dâu, chuyện trách chị, chúng còn cảm ơn chị, để chúng cơ hội gặp Lục Trường Phong, chỉ là quá mức đột ngột, chúng nhất thời còn tiếp nhận , đợi chúng về nhà bình tĩnh , nghĩ xem .”

 

Viên Ngọc Cầm ủng hộ: “Ừm, các em về nhà hảo hảo tĩnh táo một chút, thì tìm lãnh đạo cũ của Lục Trường Phong, nhiều kết hôn như , tổng thể tính toán gì chứ?”

 

Thịnh An Ninh và Chu Hồng Vân trở về, Chu Triều Dương vẫn ngơ ngác sô pha, duy trì tư thế lúc Thịnh An Ninh rời .

 

Chu Hồng Vân xót xa thôi, áo khoác cũng kịp cởi, tới xuống bên cạnh Chu Triều Dương: “Triều Dương, cháu đừng buồn, chúng tìm lãnh đạo của Lục Trường Phong, hỏi xem đây rốt cuộc là chuyện gì. Người còn sống, cho dù là thương mất trí nhớ, thì cũng tất cả đều mất trí nhớ theo chứ, nhớ rõ, những khác cũng kết hôn ? Còn ở đây loạn cái gì . May mà vẫn kết hôn, tất cả thứ còn tới kịp.”

 

“Chúng tìm ai, cả cháu , đợi cả cháu về, chúng hỏi cả cháu xem nên thế nào.”

 

Chu Triều Dương chậm rãi đầu, Chu Hồng Vân lắc đầu: “Cô, thôi ạ, đừng tìm nữa, nếu kết hôn với phụ nữ , thì cứ kết hôn . Chỉ cần thể hạnh phúc là .”

 

Thịnh An Ninh thể tưởng nổi mà Chu Triều Dương: “Cô ở nhà lâu như , đây chính là kết quả cô suy nghĩ ?”

 

Điều đúng nha, Chu Triều Dương nên là một cô gái dễ dàng từ bỏ như .

 

--------------------

 

 

Loading...