Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1085: Trai tài gái sắc rất xứng đôi
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:12:27
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm giao thừa ở khu tập thể nhà vẫn náo nhiệt, trẻ con phần lớn đều tập trung ở quảng trường đốt pháo hoa, những nhà tivi thì lúc cũng đầy hàng xóm, chờ xem chương trình Xuân Vãn.
Nhà nào tivi thì khu tập thể còn rạp chiếu phim, đêm nay sẽ chiếu liên tục vài bộ phim, nếu việc gì cũng thể đến rạp xem phim.
Thịnh An Ninh hứng thú với phim ảnh, mà hai đứa nhỏ còn quá nhỏ, căn bản cũng hiểu gì, đêm nay xem phim đông, họ sẽ góp vui gì.
Viên Ngọc Cầm nhiệt tình mời Thịnh An Ninh cùng xem pháo hoa: "Lão Mã nhà chị năm nay mua ít pháo nổ với pháo hoa, bảo là đốt thật nhiều để xua vận đen. Sao thấy Triều Dương nhỉ?"
Thịnh An Ninh dắt tay An An: "Triều Dương đêm nay trực ban, mười hai giờ mới qua đây ."
Viên Ngọc Cầm cũng là hảo tâm: "Triều Dương thật sự tìm đối tượng nữa ? Chuyện của cô chị cũng , một cô gái như , mệnh thế chứ."
Thịnh An Ninh cũng tiện nhiều: "Triều Dương nhà em tướng mạo vốn phúc khí, chắc chắn thể sống những ngày lành."
Viên Ngọc Cầm hiểu lầm: " , nhà em ba đứa nhỏ, Triều Dương đối xử với chúng như thế, lớn lên chắc chắn chúng cũng sẽ hiếu kính cô cho mà xem. Bất quá, chị vẫn giới thiệu cho Triều Dương một đối tượng, thanh niên lắm."
Thịnh An Ninh chẳng cần suy nghĩ mà từ chối luôn: "Thôi bỏ chị, Triều Dương bây giờ gì tâm trạng kết hôn, cô và em rể em tình cảm lắm."
Viên Ngọc Cầm chút đáng tiếc: "Ai nha, chị gặp thanh niên cũng lắm, tuổi tác chắc cũng xấp xỉ chồng em, trông tướng mạo mới tinh thần , ở chỗ chúng từng thấy thanh niên nào tinh thần như thế. Chính là lúc chị phẫu thuật ở tỉnh, cùng một phòng bệnh, vì thương mà nhập viện."
Thịnh An Ninh vội vàng ngắt lời: "Chị dâu, ưu tú đến mấy cũng , Triều Dương nhà em thích , vả bây giờ cô thích khác giới thiệu đối tượng cho , cảm ơn hảo ý của chị, đợi cô nghĩ thông suốt hãy ."
Viên Ngọc Cầm thấy Thịnh An Ninh thì cũng tiện tiếp, kỳ thật chị cũng hiểu rõ trai trẻ lắm, chỉ là thấy khí chất vô cùng quý phái, nhịn mà trò chuyện thêm vài câu.
Nghe khi vết thương lành cũng sẽ tới đây công tác, chị còn đặc biệt để phương thức liên lạc, bảo trai đó đến lúc đó nhất định tới nhà khách.
Lúc gặp Thịnh An Ninh mới chợt nhớ chuyện , liền cảm thấy Chu Triều Dương và trai về ngoại hình xứng đôi.
Xem xong pháo hoa, đốt pháo thêm một hồi, An An và Chu Chu cảm thấy vô vị, liền ồn ào đòi về nhà.
Hai nhóc tì ngủ nghỉ luôn quy luật, đến giờ là buồn ngủ, căn bản thức đêm , về đến nhà rửa mặt xong, tiếng pháo nổ đùng đoàng bên ngoài mà cứ thế ngủ .
Chu Triều Dương qua đây mười hai giờ, cửa kêu đói: "Có để cho em ít sủi cảo nào ? Em sắp đói c.h.ế.t , hôm nay trực ban, bữa cơm tất niên của bọn em qua loa lắm, mà em còn đang nhớ món thịt viên sư t.ử đầu của cô đây."
Chu Hồng Vân : "Để dành cho cháu , bữa ăn lúc mười hai giờ chính là chờ cháu về cùng ăn đấy."
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Vừa bà bếp chuẩn đồ ăn.
Chu Triều Dương một vòng, thấy Chu Thời Huân và hai đứa nhỏ: "Chu Chu và An An ngủ ạ? Anh cả em ?"
Thịnh An Ninh chỉ tay về phía phòng ngủ: "Anh cả em đang ở trong phòng sách, An An và Chu Chu ngủ , em mau rửa tay , một lát nữa chúng cùng uống một chút, hôm nay là đón năm mới mà."
Chu Triều Dương vội, ôm lấy Thịnh An Ninh: "Chị dâu, em nghỉ một tuần đấy, chúng chơi ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1085-trai-tai-gai-sac-rat-xung-doi.html.]
Thịnh An Ninh chút dở dở : "Chúng tới đây lâu như mà từng lên thành phố, xung quanh ngoài tuyết vẫn là tuyết, gì mà chơi? Hơn nữa thành phố cũng chẳng gì thú vị ."
Chu Triều Dương cũng nghĩ gì, chỉ thấy nghỉ ngơi mấy ngày liền, còn suốt ngày ở trong đại viện thật là vô vị: “ mà cũng thể ở nhà mãi , nếu ở Kinh Thị thì còn hội chợ. Ở đây chẳng cái gì cả.”
Không chỉ gì, mà ngay cả mấy cửa hàng ít ỏi cũng đều đóng cửa, mãi cho đến rằm tháng Giêng mới mở . Ngoại trừ nhà ăn quốc doanh sẽ mùng bảy, các quán ăn tư nhân cũng đều qua rằm mới mở cửa. Trên đường phố quạnh quẽ cực kỳ. Mọi những ngày nếu bận thăm họ hàng chúc Tết thì cũng bận rộn ở nhà tiếp khách.
Thịnh An Ninh và ở đây cũng họ hàng, cho nên ăn Tết sẽ lạnh lẽo hơn nhiều.
Lúc ăn cơm Chu Triều Dương vẫn còn đang suy nghĩ xem thể chơi, còn hỏi Chu Thời Huân: “Trong thành phố hội chợ ?”
Chu Thời Huân lắc đầu: “Không , hội chợ, lẽ chỉ công viên mở cửa thôi, nhưng lạnh thế cũng chẳng ai .”
Chu Triều Dương lập tức thất vọng : “Công viên gì , ngoài mấy cái tượng đá thì chẳng còn thứ gì khác, thôi , chúng cứ ở nhà ườn . Anh cả, trực ban , em với chị dâu dẫn An An và Chu Chu chơi trong viện.”
Thịnh An Ninh : “Như còn ? Trước đó em còn , chỉ cần nghỉ ngơi là em chỉ hảo hảo ngủ mấy ngày, bây giờ cho em nghỉ , em còn chơi .”
Chu Triều Dương thở dài một tiếng: “Cái đó nhất định nha, giờ chẳng đang ăn Tết ? Ăn Tết thì gì ai ở nhà ngủ nướng lãng phí thời gian chứ?”
Bởi vì thực sự hạng mục giải trí nào, Chu Triều Dương và Thịnh An Ninh chỉ thể dẫn Chu Chu và An An chơi trong khu tập thể, ở nhà tán gẫu ăn uống để g.i.ế.c thời gian.
Đến mùng năm, Chu Triều Dương bắt đầu ồn ào: “Ai nha, cô ơi, ngày mai thể ăn như thế nữa , cứ ăn tiếp như thì eo của cháu to thêm một vòng , quần cũng chật , đến lúc đó còn nhận đồng phục mới nữa.”
Chu Hồng Vân thì thích bọn nhỏ trắng trắng mập mập: “Mập chỗ nào chứ? Cô thấy cháu bây giờ , mập gầy, mập thêm chút nữa mới phúc khí.”
Thịnh An Ninh cứ hì hì Chu Triều Dương vò vò cái má phúng phính mà khổ sở.
Viên Ngọc Cầm đột nhiên tới, vui vẻ mời cả nhà bọn họ ngày mai sang nhà khách: “Hai hôm nhà thăm họ hàng, cũng chăm sóc cho , hai ngày nay cuối cùng cũng rảnh rỗi . Hôm nay dọn dẹp nhà cửa một chút, ngày mai sang nhà ăn cơm nhé.”
Thịnh An Ninh chút ngại: “Cũng nên là sang nhà ăn cơm mới đúng, nỡ phiền như .”
Viên Ngọc Cầm xua tay: “Cô xem cô kìa, còn khách khí với nữa. Bữa cơm sớm mời cả nhà cô sang ăn , , cô đừng khách khí nữa nhé, ngày mai dẫn bọn nhỏ theo hết , Triều Dương cũng nhé, dì ơi, dì cũng đấy.”
Vừa bà gọi với sang Chu Hồng Vân.
Chu Hồng Vân cũng thấy ngại: “ thôi sang , ở nhà dọn dẹp một chút, giặt giũ quần áo mấy ngày nay.”
Viên Ngọc Cầm ngăn : “Ăn Tết giặt quần áo cái gì chứ, cũng kém chút thời gian đó . Hơn nữa, ngày mai còn khách khác đến, quen một chút. Nghe giọng thì đều là Kinh Thị các đấy, là đồng hương đấy nhé.”
Nói xong bà còn mang một khuôn mặt bí ẩn, nháy mắt với Thịnh An Ninh.
Thịnh An Ninh chút bất lực, xem Viên Ngọc Cầm vẫn từ bỏ ý định giới thiệu đối tượng cho Chu Triều Dương.
--------------------