Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1083: Tình cảm khiến người ta ngưỡng mộ

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:12:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thịnh An Ninh mới nhớ , tới Tết Nguyên Đán năm 1982. Năm nay sẽ buổi tiệc tối liên hoan chào xuân đầu tiên, mà Chu Nam Quang và Chu Thời Huân đều mời đến hiện trường xem chương trình.

 

Tuy rằng đây là một buổi tiệc tối tổ chức tạm thời, sai sót xuất hiện liên tục, nhưng cũng là buổi tiệc luôn hoài niệm.

 

Có chút đáng tiếc là trong nhà tivi.

 

Bởi vì xác định sẽ ở đây bao lâu, cho nên cô mua những món đồ xa xỉ như máy giặt và tivi, ngay cả máy ghi âm cũng nỡ mua, chỉ mua một cái đài thu thanh để Chu Hồng Vân lúc rảnh rỗi ở nhà quảng bá.

 

Buổi tối, Chu Triều Dương qua đây, quả nhiên mang theo một đống lớn đồ đạc. Năm nay đơn vị cô phát nhiều đồ hơn, hai con gà, hai con cá đông lạnh nặng bảy tám cân, còn một cái chân dê.

 

Thịnh An Ninh kinh ngạc: "Đơn vị các em giàu thế ? Chẳng ngờ phát nhiều đồ như , còn nhiều hơn cả đơn vị trai em phát nữa."

 

Chu Triều Dương chút đắc ý: "Đâu ạ, đây là em đổi với đấy. Có ăn thịt dê, em liền dùng dầu thanh đổi với cô ; lấy thịt gà vì nhà đông thêm ít bột mì, em dùng bột mì đổi với cô . Thế là em nhiều thịt, dù chúng cũng thích ăn thịt, An An nhà cũng thích ăn thịt mà."

 

An An vội vàng gật gật cái đầu nhỏ: "An An thích ăn thịt, cô nhỏ cũng thích ạ."

 

Chu Triều Dương bước tới bế An An lên hôn lấy hôn để: "Xem kìa, đúng là uổng công thương An An, còn cô cũng thích ăn thịt nữa."

 

Thấy cũng chẳng còn mấy ngày nữa là đến Tết, Chu Hồng Vân bận rộn thức đêm để kho chỗ thịt đó lên, vị mặn một chút để thể để lâu hơn.

 

Chu Triều Dương cũng giúp gì, gặm cá hố tán gẫu với Thịnh An Ninh. Đang chuyện, chủ đề đột nhiên chuyển sang Lục Trường Phong: "Lại một năm nữa , cũng năm nay tin tức gì . Chị dâu, em chẳng thấy ngày tháng khó khăn chút nào cả. Mỗi ngày thức dậy, em đều nghĩ rằng là một ngày mới, gần ngày gặp thêm một ngày, thế là em thấy đầy sức lực."

 

Thịnh An Ninh thương cô gái ngốc , cũng Lục Trường Phong chính là niềm tin để cô vui vẻ sống tiếp, chỉ thể ủng hộ: "Sẽ thôi, thấy em vui vẻ hạnh phúc thế nhất định cũng sẽ yên tâm, cũng sẽ cố gắng sớm trở về."

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Chu Triều Dương thở dài: "Em cũng hy vọng xa vời sẽ về trong một hai năm . Em chỉ nghĩ, thể về lúc em còn ở độ tuổi sinh con , em cũng sinh một đứa con gái khả ái như An An ."

 

Thịnh An Ninh định khuyên nhủ thì thấy tiếng gõ cửa, đành dậy mở. Thật bất ngờ, tới là Viên Ngọc Cầm.

 

Sau khi chị tỉnh khám bệnh thì vẫn luôn về, con trai cũng gửi về nhà đẻ trông nom. Mã Ngọc Thành cũng gặp mấy , chỉ Chu Thời Huân về nhà một rằng Viên Ngọc Cầm phẫu thuật, ca phẫu thuật còn thành công.

 

Lúc thấy Viên Ngọc Cầm ở gia môn, Thịnh An Ninh vẫn kinh ngạc: "Chị dâu, chị về khi nào thế? Mau nhà ."

 

Viên Ngọc Cầm quàng khăn len che đến tận mũi, tay xách một cái giỏ, mắt cong lên nhà.

 

Vào phòng, chị đợi xuống lên tiếng : " kéo khăn xuống, cũng nên nhảy dựng lên vì sợ nhé."

 

Giọng cảm giác ngọng nghịu, nhưng rõ từng chữ thì vẫn coi là rõ ràng.

 

Thịnh An Ninh lắc đầu: "Sao thể chứ, dù đổi thế nào thì vẫn là chị dâu của em mà."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1083-tinh-cam-khien-nguoi-ta-nguong-mo.html.]

Viên Ngọc Cầm kéo khăn xuống, gò má trái vì phẫu thuật nên lõm xuống, nhưng ảnh hưởng đến cảm quan tổng thể: "Có dọa ? Lúc mới phẫu thuật xong, suốt nhiều ngày cũng dám soi gương, bây giờ thật vất vả mới chút tự tin. dù là , đường cũng dám lộ mặt, sợ dọa đến ."

 

Chu Triều Dương liếc mắt một cái, cho là đúng: "Cái cũng ạ? Nhìn cũng khá bình thường mà. Chị dâu, chính là do chị nghĩ quá nhiều thôi, em thấy ."

 

Thịnh An Ninh gật đầu: "Tuy rằng gò má lún xuống một chút, nhưng ảnh hưởng lớn ạ."

 

Viên Ngọc Cầm thấy ánh mắt của mấy đều đổi, ngay cả An An và Chu Chu cũng hề cảm thấy tò mò, còn lễ phép chào thím, cô mới triệt để yên tâm, thở phào nhẹ nhõm một : “ về hai ngày , cứ định qua thăm suốt, nhưng sợ các chị và bọn trẻ hoảng sợ, nên cứ ở lì trong nhà chẳng dám cửa. Hôm nay hấp ít bánh bao nhân thịt, bảo Mã Khôn mang qua cho , nhưng thằng bé c.h.ế.t sống chịu, cứ bắt tự .”

 

Vừa đưa bánh bao cho Chu Hồng Vân: “Sắp Tết , bánh bao hấp nhiều một chút, trong tháng Giêng là khỏi cần nấu cơm luôn.”

 

Chu Hồng Vân ngừng khen ngợi: “Cô bánh bao thật sự ngon, đặc biệt là bánh bao nhân thịt khoai tây, An An thích ăn nhất đấy. thử hai mà đều cái hương vị như cô .”

 

Viên Ngọc Cầm hào phóng: “Có gì ạ, nếu chị thích, dạy cho chị. Lần về khối thời gian, chỉ ở nhà trông con nấu cơm, sống ngày nào ngày nấy.”

 

Chu Hồng Vân vội vàng an ủi: “Ai nha, cô linh tinh gì thế, phẫu thuật cũng , nhất định sẽ bình an đến già thôi. Chỉ cần tâm trạng thì chắc chắn sẽ .”

 

Viên Ngọc Cầm ngày Tết hỏng tâm tình của , liền vội : “Chị đúng, nhất định sống thật .”

 

chỉ giỏ bánh bao: “Vừa mới lò, còn nóng hổi đây , An An chẳng thích ăn , mau cho con bé ăn .”

 

Chu Hồng Vân dắt An An bếp ăn bánh bao, Thịnh An Ninh chào Viên Ngọc Cầm xuống, rót một chén mang tới.

 

Viên Ngọc Cầm uống một ngụm , cảm thán: “Thật sự là đa tạ cô khai giải, nếu còn chẳng chịu phẫu thuật . Hơn nữa đúng như cô , cái của sớm thì , bác sĩ bảo nếu còn kéo dài thêm một chút nữa thì cho dù phẫu thuật cũng cứu nổi mạng .”

 

Thịnh An Ninh khiêm tốn : “ cũng giúp gì nhiều, vả những điều đều là sự thật mà.”

 

Viên Ngọc Cầm lắc đầu: “Thế thì giống . Trước đây thế nào cũng nghĩ thông, cứ nghĩ đến việc mất nửa khuôn mặt thì cửa gặp , thế thì thà c.h.ế.t còn hơn. bây giờ thấy may mắn vì phẫu thuật. Tuy rằng biến thành xí, nhưng vẫn thể ở bên cạnh con trai. Mã Ngọc Thành thấy là thương đến phát , cô thấy , một đàn ông lớn tướng mà ôm lấy nức nở, liền cảm thấy Viên Ngọc Cầm cả đời đáng giá .”

 

Thịnh An Ninh thể tưởng tượng cảnh tượng đó: “Cho nên, chúng vẫn còn những quan tâm, thể dễ dàng từ bỏ mạng sống chứ.”

 

Viên Ngọc Cầm gật đầu: “Trước đây nghĩ thông, giờ mới hiểu . Còn chuyện thú vị hơn là, khi phẫu thuật xong, ở tỉnh thành còn gặp đối tượng của nữa. Lúc đó đang đeo khẩu trang, thấy còn phấn khích, tiến lên hỏi han ân cần đủ kiểu giả dối. Sau đó tháo khẩu trang , sắc mặt lập tức biến đổi, hai câu đầu bỏ chạy mất dép.”

 

Nói đoạn, cô tự khanh khách: “Thật sự là một chút cũng khoa trương , chạy cứ như gặp ma . Hồi đó mù mắt mà trúng một thứ như chứ, cũng may là kết hôn, nếu bệnh chắc cũng bỏ chạy thôi.”

 

Viên Ngọc Cầm năng tùy tiện, cũng là một kiểu buông bỏ.

 

Chu Triều Dương một bên chống cằm lắng , bất giác chút hâm mộ...

 

--------------------

 

 

Loading...