Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1077: Nảy ra một kế
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:12:19
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh An Ninh gật đầu: “Thể chất của bà thực sự , ngày thứ hai thể ăn ít, cho ít một chút là chịu, còn nhất định đòi ăn thịt.”
Tuổi tác lớn, chức năng tiêu hóa giảm sút, nếu ăn những thứ dễ tiêu hóa, đến lúc táo bón mà dùng sức thì sẽ bất lợi cho miệng vết thương.
Cô khuyên vài , bà cụ liền trợn mắt, gào lên với con trai rằng ăn no, còn Thịnh An Ninh đang ôm giữ tâm tư cái dạng gì, sinh bệnh mà còn cho ăn uống t.ử tế.
Thịnh An Ninh bất lực, quan sát vài thấy bà cụ khi ăn cá thịt đầy đủ hình như cũng phản ứng gì , nên cũng tùy ý bà.
Chu Hồng Vân thở dài một tiếng: “Nếu cháu cũng thể chất như thì đến mức sớm thế, giờ còn một bố cháu, lẻ loi trơ trọi thật đáng thương bao?”
Thịnh An Ninh lên tiếng, Chu Nam Quang đúng là đáng thương. Thời thịnh hành việc tìm bạn già, vả với tình cảm của Chu Nam Quang dành cho Chung Văn Thanh, ông cũng thể nào tìm khác.
Cho nên, ông chỉ thể lẻ loi một , nhưng cũng may là Mặc Mặc về .
Nghĩ đến Mặc Mặc, Thịnh An Ninh mới cảm thấy thời gian trôi qua một tuần : “Hai ngày nay bận quá, bận đến mức quên cả thời gian, cũng bọn Tống Tu Ngôn đến nơi ?”
Chu Hồng Vân cũng để tâm chuyện : “Chắc là đến , nếu đến nhất định sẽ gọi điện thoại cho Thời Huân, thấy Thời Huân về gì thì chắc chắn là đến.”
Buổi tối Chu Thời Huân trở về, mang theo tin tức: Tống Tu Ngôn đến kinh thành, Chu Nam Quang cũng gọi điện tới báo Mặc Mặc bình an về đến nhà.
Thịnh An Ninh thấy tên Mặc Mặc thì kìm mà sống mũi cay cay: “Mặc Mặc vẫn chứ? Anh chuyện điện thoại với con ?”
Chu Thời Huân gật đầu: “Bố Mặc Mặc về đến nơi tinh thần , buổi trưa còn ăn một chén hoành thánh, ăn thêm hai cái bánh tiêu nữa. Trông tinh thần.”
Con cái vẫn , nhưng Thịnh An Ninh vẫn thấy khó chịu: “Anh trò chuyện với Mặc Mặc ?”
“Có trò chuyện , Mặc Mặc ngoan, sẽ lời ông nội, đợi chúng về. Mặc Mặc còn sẽ ăn thật nhiều cơm để lo lắng.”
Thịnh An Ninh khống chế nước mắt: “Ngày tháng thật khó rầu, đến ngày nào mới thể trở về gặp Mặc Mặc đây.”
Chu Thời Huân an ủi: “Mặc Mặc bình an về đến nhà là chuyện . Bố , chủ nhật ông sẽ gọi điện , đến lúc đó em đến văn phòng của mà điện thoại.”
Thịnh An Ninh bỗng chốc an ủi: “Chủ nhật mấy giờ? Có thể thấy giọng của Mặc Mặc cũng lắm .”
Cả nhà họ đang nhỏ giọng trò chuyện về nỗi nhớ Mặc Mặc.
Mà nhà ở tầng lúc cũng yên .
Lỗ bà cụ cạo trọc đầu, lúc tóc vẫn mọc , ở trong phòng bà cũng chịu đội mũ, cứ để mặc cho mấy vòng băng gạc bao gói vết thương.
Lúc , bà đang ghế sofa với vẻ mặt u ám, chằm chằm Lãnh Khiết ở đối diện.
Những ngày bà viện, Lãnh Khiết từng đến thăm. Lời giải thích của Lỗ Siêu Nhiên là nhà Lãnh Khiết đột nhiên chút chuyện nên cô về nhà đẻ.
Lỗ bà cụ tự nhiên tin, thể chuyện trùng hợp như thế .
Hôm nay xuất viện về, tình cờ Lãnh Khiết nhà, Lỗ bà cụ u ám suốt cả ngày, mãi cho đến tận bây giờ vẫn một lời, chỉ dùng ánh mắt âm hiểm Lãnh Khiết.
Lãnh Khiết vốn dĩ đến phòng bệnh xin bà cụ, dù cô vẫn sống với Lỗ Siêu Nhiên. Kết quả là may mắn, đẻ bên bỏng cánh tay nên cô chạy về chăm sóc hai ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1077-nay-ra-mot-ke.html.]
Cũng mới về hôm nay, vốn định hầm bát canh mang qua bệnh viện thì xuất viện về .
Từ lúc về đến giờ bà cụ cứ im lặng, cứ thế u ám .
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Lãnh Khiết để ý đến bà, nhưng Lỗ Siêu Nhiên cũng ở đó, nhịn suốt một buổi chiều, lúc cô mới xuống đối diện Lỗ bà cụ, cứng đầu gọi một tiếng: “Mẹ, xin , là con cẩn thận khiến thương viện.”
Lỗ bà cụ rõ ràng hài lòng với lời xin nhẹ hẫng : “Cô đúng là bận rộn, chồng viện cô cũng chăm sóc.”
Bà nhắc đến chuyện Lãnh Khiết hất tay bà khiến bà ngã.
Lỗ Siêu Nhiên nhíu mày: “Mẹ, ? Nhà Lãnh Khiết việc, cần về một chuyến, những ngày chẳng con ở đây , cũng để đói.”
Lỗ lão thái thái bập bập miệng, lên tiếng, trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng: “Chuyện , chúng cũng nhắc , nhắc cũng chẳng ý nghĩa gì, ngày tháng chẳng vẫn sống ? Con trai đúng, chúng sống là về phía , những chuyện đây cần thiết nữa. Truy cứu cả buổi, gì ai đúng ai sai rõ ràng?”
Lãnh Khiết còn chút ngạc nhiên, kinh ngạc bà cụ, bà thế mà thể những lời đạo lý như ?
Lỗ lão thái thái tạm nghỉ một lát: “Vậy chúng sống hướng về phía , thì các con cũng nên một đứa con ? Các con chỉ cần lời , bảo đảm các con thể sinh con cái.”
Biểu cảm mặt Lãnh Khiết lập tức biến thành chấn kinh, đầu Lỗ Siêu Nhiên.
Lỗ Siêu Nhiên mày nhíu c.h.ặ.t, rõ tại vẫn còn chấp nhất với đề tài : “Mẹ, , chúng con cần con cái, cả đời cứ thế cũng .”
Sắc mặt Lỗ lão thái thái trầm xuống: “Con cái lời gì thế, nếu con nối dõi, c.h.ế.t , ai để tang cho con? Đừng là con c.h.ế.t, chính là c.h.ế.t, cũng c.h.ế.t nhắm mắt. Con ở quê, nếu con nối dõi, sẽ đ.â.m chọc lưng .”
Lãnh Khiết chút nhịn : “Sau , thể sinh nữa, bệnh viện đều kiểm tra .”
Lỗ lão thái thái lườm một cái: “Bệnh viện kiểm tra thì tính là cái gì? Trước ở trong thôn chúng , một con dâu kết hôn mười mấy năm thể sinh, cũng xem cho là . Phong thủy nhà cô vấn đề, bảo cô kê giường theo hướng khác, càng cho cái hố trong sân lấp bằng, năm thứ hai liền mang thai, hiện tại đứa nhỏ ba tuổi .”
Lãnh Khiết thể tưởng nổi mà bà cụ, cuối cùng chút dở dở : “Lỗ Siêu Nhiên, , về phòng nghỉ ngơi .”
Chuyện giản trực là quá hoang đường, cách nào giao tiếp nổi.
Sinh con là chuyện đơn giản như .
Lỗ lão thái thái thấy Lãnh Khiết dậy, mặt trầm xuống rống lên một tiếng: “Cô xuống! Cô đây là thái độ gì? Cô chính là con trai nối dõi, cô mới cam tâm ? cũng bắt các ly hôn, các chỉ cần lời , đến lúc đó bảo đảm các thể m.a.n.g t.h.a.i con cái.”
Lỗ Siêu Nhiên là bất lực: “Mẹ, con cũng , bây giờ là lúc nào , tư tưởng phong kiến lạc hậu thể giữ .”
“Sao là phong kiến lạc hậu, con còn thử bảo là phong kiến lạc hậu. Con chính là tức c.h.ế.t mới thôi!”
Lỗ lão thái thái vỗ tay vịn sô pha, đột nhiên "ái da" một tiếng, bịt lấy đầu: “Ái da, , ái da, ch.óng mặt quá, Siêu Nhiên...”
Lỗ Siêu Nhiên nhảy dựng, vội vàng tới: “Mẹ, thấy ở thoải mái? Mẹ mau xuống. Lãnh Khiết, cô xuống lầu gọi bác sĩ Thịnh lên xem .”
Lỗ lão thái thái mềm nhũn dựa lưng sô pha: “ đau đầu, xong , Siêu Nhiên, là sống qua nổi mùa đông , các cứ chọc tức ... Con chính là để c.h.ế.t nhắm mắt.”
Lãnh Khiết cũng tình hình thế nào, thấy bà cụ như , vội vàng xông xuống lầu gọi Thịnh An Ninh.
--------------------