Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1070: Tự nguyện trở về
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:11:50
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh An Ninh Tống Tu Ngôn và Chung Nguyên cùng một nhà ba sẽ cùng trở về thành phố Kinh, tuy rằng bên ngoài là về ăn Tết, nhưng tinh mắt đều , Tống Tu Ngôn và Chung Nguyên chắc chắn là về thành phố Kinh để bàn bạc chuyện kết hôn.
Để Tống Tu Ngôn đưa Mặc Mặc về, Tiền Mẫn ở đó, chắc chắn vấn đề gì.
Thế nhưng, cứ nghĩ đến là cô nỡ.
Chu Thời Huân khuyên nhủ Thịnh An Ninh: "Hai ngày nữa bọn Tống Tu Ngôn , hai ngày hết cứ quan sát một chút, nếu Mặc Mặc vẫn đỡ thì cứ để họ đưa về . Đến lúc đó xem tình hình ở thành phố Kinh thế nào, nếu về đó mà khỏi thì chứng tỏ là Mặc Mặc thích nghi với mùa đông ở đây. Còn nếu về mà vẫn lên thì lúc đó đến bệnh viện thành phố Kinh kiểm tra, dù trình độ y tế bên đó cũng hơn bên nhiều."
Thịnh An Ninh nhíu mày, vẫn buồn lòng, những đạo lý cô đều hiểu, nhưng chính là nỡ xa con.
Mặc Mặc và bọn nhỏ lớn ngần , vẫn bao giờ rời xa cô, bỗng chốc xa lâu như , cô nghĩ thôi thể tiếp thụ .
Hơn nữa bây giờ cũng giống như , giao thông thuận tiện, nếu nhớ nhung thì cuối tuần là thể trở về một chút. Hiện tại nếu một tháng ngày nghỉ thì căn bản khả năng trở về.
Càng nghĩ càng khó chịu, khỏi đỏ vành mắt.
Cuối cùng vẫn chấp nhận thực tế, nếu Mặc Mặc ở đây cứ bệnh dặt dẹo mãi thì thà trở về thành phố Kinh còn hơn.
Bất quá, chuyện vẫn thương lượng với Mặc Mặc một chút, công tác tư tưởng cho con . Tuy rằng Mặc Mặc là một đứa trẻ hiểu chuyện, nhưng cũng chính vì quá hiểu chuyện nên mới khiến đau lòng...
Sáng sớm ngày hôm thức dậy, Thịnh An Ninh hết bọn nhỏ ăn xong bữa sáng, Chu Hồng Vân đưa Chu Chu và An An học, Thịnh An Ninh Mặc Mặc vẫn đang chậm rì rì húp cháo: "Mặc Mặc, hôm qua chúng khám bác sĩ, những lời ông nội , con còn nhớ ?"
Mặc Mặc nắm muỗng nhỏ, ngước mắt , đó nghiêm túc gật đầu: "Nhớ ạ."
"Bởi vì con ở đây luôn sinh bệnh, nếu trở nơi các con sinh , thể sẽ đỡ hơn một chút. Ở thành phố Kinh còn ông nội ở đó, đến lúc đó và bố việc ở đây, con và ông nội ở thành phố Kinh, ? Chỉ cần ngày nghỉ là sẽ về thăm con."
Mặc Mặc mím cái miệng nhỏ nhắn lời nào, tự nhiên là vui vẻ gì.
Thịnh An Ninh hiếm khi thấy cảm xúc kháng cự của Mặc Mặc, cô đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của con: "Mặc Mặc, cũng nỡ xa con, nhưng việc ở đây, cũng thấy con suốt ngày chỉ thể ở trong phòng, lạnh một chút là ho khan sinh bệnh. Mẹ và bố cùng cô bậc đều đau lòng. Như sẽ cho cơ thể Mặc Mặc của chúng trở nên ."
Mặc Mặc cúi đầu, một hồi lâu mới ngước mắt Thịnh An Ninh: "Mẹ, Mặc Mặc về, ở cùng ông nội cũng ạ."
Cậu bé còn nhỏ, tuy rằng rời xa , nhưng cũng sinh bệnh thì và cô bậc đều lo lắng đến mức ngủ .
Thịnh An Ninh đưa tay ôm lấy Mặc Mặc, gò má cọ cọ khuôn mặt nhỏ của con: "Mặc Mặc của chúng ngoan lắm, chỉ cần rảnh là sẽ về thăm con."
Mặc Mặc đưa tay ôm cổ Thịnh An Ninh: "Nếu Mặc Mặc khỏi , là thể trở ạ?"
Thịnh An Ninh gật đầu: "Phải, chỉ cần Mặc Mặc khỏi , sẽ bảo ông nội đưa Mặc Mặc trở ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1070-tu-nguyen-tro-ve.html.]
Thương lượng xong, Thịnh An Ninh quan sát tình hình của Mặc Mặc, thu dọn đồ đạc cho con, đồng thời cũng đ.á.n.h tiếng với Tiền Mẫn và Tống Tu Ngôn, nhờ họ đưa Mặc Mặc về thành phố Kinh.
Sợ Mặc Mặc đường ốm, t.h.u.ố.c men và quần áo cũng đều chuẩn đầy đủ.
Chu Hồng Vân cứ nghĩ đến là rơi nước mắt, bà cũng nỡ để Mặc Mặc trở về.
Chu Triều Dương thì thể tin nổi kết quả : "Sao thể như nhỉ? Ở đây lạnh thật, nhưng thành phố Kinh cũng lạnh mà, em cảm giác ở đây cũng chỉ lạnh hơn thành phố Kinh mấy độ thôi, tuyết rơi lớn hơn một chút, cái khác cũng khu biệt gì. Nếu là ở phương nam thì khí hậu mới sai biệt lớn. Đây đều là phương bắc, còn thích nghi chứ. Nếu là thủy thổ phục thì cũng đến nửa năm , nếu phục thì cũng sớm phục mới ."
Càng nghĩ càng cảm thấy khả năng: “Có gặp lang băm ? Chị dâu, bác sĩ khám việc ? Sẽ lang băm lừa chứ.”
Thịnh An Ninh vẫn khá tin tưởng lời của vị lão đại phu Đông y , hơn nữa lão đại phu thời thực sự bản lĩnh thật sự: “Lừa thì đến mức, hơn nữa cũng đưa Mặc Mặc kiểm tra ở bệnh viện , cái gì cũng kiểm tra . Nếu là sức đề kháng thấp, nền tảng cơ thể kém, thì cũng nên yếu đến mức . Dù đây Mặc Mặc cũng là đứa trẻ thể chất kém.”
Chu Hồng Vân cũng ở một bên thêm: “Chuyện mà, đúng là thể tin. Chuyện của Mặc Mặc quá kỳ lạ, đưa về thủ đô xem , nếu thật sự xong thì trình độ bệnh viện bên thủ đô cũng lợi hại hơn bên . Đến lúc đó đến bệnh viện kiểm tra một chút.”
Chu Triều Dương lúc mới còn gì để , ôm lấy Mặc Mặc với khuôn mặt nhỏ gầy một vòng, thương xót hôn lấy hôn để: “Mặc Mặc đáng thương của cô, đợi cô ngày nghỉ sẽ về thăm cháu, đến lúc đó mua thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon cho cháu.”
Chu Hồng Vân ở bên cạnh khuyên nhủ: “Mặc Mặc về mà sức khỏe lên thì đó là chuyện mà, hơn nữa Mặc Mặc là theo sống cùng ông nội ruột, ông nội thương còn kịp nữa là. Chắc chắn mỗi ngày đều sẽ chăm sóc hảo hảo. Mặc Mặc của chúng về đó sẽ chịu khổ .”
Nói xong bà thở dài một tiếng: “Hơn nữa, Mặc Mặc về, ông nội chắc chắn sẽ vui mừng. Vốn dĩ để hai ông già lẻ loi ở thủ đô đáng thương , giờ Mặc Mặc về, ông nội và bố cháu cuối cùng cũng việc để , nhất định sẽ vui lắm.”
Đêm cuối cùng khi Mặc Mặc theo Tống Tu Ngôn bọn rời , Thịnh An Ninh để Mặc Mặc ngủ cùng , ôm lấy Mặc Mặc len lén quẹt nước mắt, cứ cảm thấy bản thật vô dụng, học y mà kiểm tra vấn đề của con trai, cũng chữa .
Chu Thời Huân lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng vỗ về Mặc Mặc: “Mặc Mặc của chúng là nam t.ử hán nhỏ, em cũng kiên cường một chút, giờ con ngủ , ngày mai lúc em cũng đấy. Nếu Mặc Mặc cũng sẽ theo.”
Thịnh An Ninh sụt sịt mũi, nén giọng mở lời: “Em , nhưng em chính là chịu nổi, ba đứa trẻ đang yên đang lành ở cùng , tại chia cách. Em chỉ một nhà chúng ở cùng , mà bây giờ, cứ cố tình phân Mặc Mặc của chúng riêng chứ.”
Trong lòng cô đều một sự thôi thúc dẫn cả ba đứa trẻ cùng về thủ đô, cô cảm thấy cô thể chịu đựng nỗi đau khổ khi sống xa Chu Thời Huân. Chứ thể chịu đựng nỗi đau khi xa con.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Chỉ là, công việc trò đùa, cô là ngay.
Sáng sớm ngày hôm , xe đưa gia đình Chung Viện và Tống Tu Ngôn ga tàu hỏa.
Tiền Mẫn và Chung Viện qua đón Mặc Mặc, Thịnh An Ninh với đôi mắt sưng húp, an ủi: “Cháu yên tâm, chúng đường nhất định sẽ chăm sóc Mặc Mặc thật , chắc chắn sẽ để thằng bé chịu một chút tủi nào.”
Tiền Mẫn xoa xoa đầu bé: “Lần chúng về, chú của cháu xin toa giường , đứa nhỏ sẽ chịu tội, đợi đến thủ đô chúng sẽ gọi điện thoại cho các cháu, các cháu cứ yên tâm .”
Bế Mặc Mặc lên xe, Thịnh An Ninh cảm thấy chịu nổi, cố gắng kìm nén dám , sợ cô thì Mặc Mặc cũng sẽ theo...
--------------------