Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1064: Không thể lừa gạt trẻ con

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:11:44
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hoàng Văn Di bình phục tâm trạng, liền ôm lấy Ôn Tranh buông tay, kể chi tiết với Thịnh An Ninh về chuyện của chị gái .

 

Đó là một tình yêu đơn giản nhưng cũng , chỉ tiếc là đợi đến ngày hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc.

 

Hoàng Văn Di nén nổi tiếng thở dài: "Nếu chị thể kiên trì thêm hai năm nữa, bố sẽ tìm cách để chị hồi thành, thế nhưng chị cứ một mực gả cho Ôn Trường Sơn. Bất quá rể , ngoài việc nghèo một chút, gánh nặng gia đình nhiều, thì những mặt khác đều ."

 

"Lúc đó với bà nội Ôn , nhà lão nhị bọn họ lắm, chị từ nhỏ tính cách đơn thuần, cũng từng chịu khổ gì, cũng thể để bọn họ bắt nạt . Bà nội Ôn còn bảo chứng với là sẽ . Nói nếu nhà lão nhị mà bắt nạt chị , bà cũng thể đồng ý. Còn cưới con dâu như chị , bà nhất định sẽ đối đãi như con gái ruột."

 

"Kết quả, thư cho , nghĩ tới , chắc chắn là nhà lão nhị thể phó thác . Bà nội Ôn vẫn là hiểu chuyện."

 

Thịnh An Ninh thoáng qua Ôn Tranh đang yên lặng trong lòng cô : "Dì ở đây thêm vài ngày, ?"

 

để Ôn Tranh và Hoàng Văn Di quen với , đứa nhỏ theo cô mới quá khó chịu.

 

Hoàng Văn Di lắc đầu: "Chuyện đó e là , ngày trở về , còn , đơn vị xin nghỉ thể thời gian quá dài ."

 

Thịnh An Ninh cũng cách nào, giữ Ôn Tranh cũng lập trường.

 

Hơn nữa nếu những gì Hoàng Văn Di là thật, thì Ôn Tranh theo Hoàng Văn Di sẽ càng lợi cho sự trưởng thành hơn.

 

Bữa tối, Ôn Tranh giống như khi, dắt An An rửa tay, ấn đôi tay nhỏ bé trắng trẻo mập mạp của An An trong chậu nước, nghiêm túc rửa từng ngón tay một.

 

An An còn ngây ngốc chẳng cái gì, hớn hở : "Anh ơi, mau rửa , chúng ăn cơm cơm."

 

Ôn Tranh cầm khăn nhỏ lau khô tay cho An An, thuận tiện còn lau lau khuôn mặt nhỏ núng nính thịt của em , động tác vụng về mà cẩn thận, mang theo vài phần khả ái.

 

Hoàng Văn Di ở một bên mà kinh ngạc: "Ơ, Ôn Tranh lợi hại thế, còn chăm sóc em gái nữa ?"

 

Thịnh An Ninh gật đầu: "Phải, em tuyệt, hiểu chuyện thông minh, đừng thấy mới lớp một, phép nhân chia hai chữ đều , chữ nhận cũng nhiều."

 

Hoàng Văn Di xuýt xoa, cảm thấy Ôn Tranh thể hiểu chuyện như chính là vì từ nhỏ , bây giờ mất cha: "Vẫn còn là một đứa nhỏ, mà học cách trưởng thành, thật là tạo nghiệp mà."

 

Khi ăn cơm, Ôn Tranh vẫn cứ thổi nguội cho An An, đều là An An tự ăn cơm, đêm nay em cầm muỗng nhỏ đút cơm cho An An, tay nhỏ chút vững, dùng tay khác cẩn thận đỡ lấy, run rẩy đưa tới bên miệng An An.

 

An An vốn dĩ là một cô gái lười, bây giờ đút cơm, nheo mắt , ăn đến vui vẻ thôi.

 

Hoàng Văn Di liên tục than thở, tuy rằng hôm nay cô mới gặp Ôn Tranh, nhưng cũng thể nhận , Ôn Tranh thích gia đình , đối với gia đình tình cảm, lúc là các loại luyến tiếc.

 

Thịnh An Ninh cũng thể nhận , nhưng thể gì, chỉ là nỗ lực nhịn xuống, ép sự nóng hổi nơi đáy mắt.

 

Buổi tối, Hoàng Văn Di định đến ở nhà khách, hỏi thăm Ôn Tranh nguyện ý cùng với cô , cho em đủ sự tôn trọng, để em tự lựa chọn.

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Ôn Tranh chỉ im lặng một hồi, gật đầu biểu thị đồng ý.

 

Thịnh An Ninh chuẩn cho Ôn Tranh quần áo giặt, còn cả quần áo thu mặc lúc ngủ, tiễn Hoàng Văn Di và Ôn Tranh đến cửa, bóng dáng một lớn một nhỏ xa, hốc mắt đỏ lên trong nháy mắt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1064-khong-the-lua-gat-tre-con.html.]

Chu Hồng Vân cũng luyến tiếc: "Đứa nhỏ , nuôi mãi thật sự là tình cảm , giống hệt như Chu Chu và Mặc Mặc ."

 

An An còn chút rõ, bĩu môi vui: "Anh ? Ngày mai trở về ? Anh với dì đó ?"

 

Thịnh An Ninh bế An An lên: "Dì đó là dì của Phong Tranh Hâu, là em gái của Phong Tranh Hâu, cho nên Phong Tranh Hâu sống cùng với dì."

 

An An vẫn hiểu, trợn mắt hỏi: “Dì cũng ở nhà chúng ạ?”

 

Thịnh An Ninh lên tiếng, nếu lúc với cô con gái ngốc nghếch là Ôn Tranh sắp , sợ là con bé sẽ đến mức đêm nay ngủ , thể muộn một ngày thì ngày đó .

 

Hoàng Văn Di dắt Ôn Tranh trong gió lạnh, thỉnh thoảng kéo c.h.ặ.t cổ áo, quấn kỹ khăn quàng cổ cho Ôn Tranh: “Ở đây cũng thật là lạnh nha. Ôn Tranh, dì vẫn gọi cháu là Lượng Lượng nhé, cháu theo dì về miền Nam, bên đó lạnh thế , còn thể thấy biển lớn. Đẹp lắm đấy.”

 

Ôn Tranh lên tiếng, một hồi lâu, mới nhỏ giọng : “Dì ơi, cháu thể ở ? Cháu nhà dì An Ninh.”

 

Hoàng Văn Di thở dài một tiếng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ôn Tranh: “Cháu cũng thấy đấy, nhà dì An Ninh ba đứa nhỏ, nếu cháu ở đó, sẽ thêm một chút ít gánh nặng. Cháu nghĩ xem nếu chỉ ba viên kẹo, còn chia cho cháu một viên ? Vậy thì ai ăn?”

 

Ôn Tranh chớp chớp mắt: “Cháu ăn, để các em ăn.”

 

Đây là đầu tiên bé học cách tự tranh đấu cho .

 

Hoàng Văn Di vẫn lắc đầu: “Thế cũng , chỉ là ăn kẹo, còn học tiêu tiền, mua quần áo tiêu tiền, đợi cháu lớn , tiêu tiền sẽ ngày càng nhiều, thế nhưng nhà dì An Ninh chỉ và chú Chu hai đang kiếm tiền. Như vất vả ?”

 

Ôn Tranh im lặng một chút, cuối cùng cố gắng thêm một nữa: “Cháu thể ăn ít, cháu cũng sẽ giúp dì việc, cháu lớn thêm một chút cũng thể tìm chuyện để .”

 

Nói xong bé ngẩng đầu Hoàng Văn Di, ánh đèn đường mờ ảo khắc ở đáy mắt sáng ngời, mang theo tia sáng lấp lánh.

 

Hoàng Văn Di từng nuôi con, cũng hiểu tâm tư của trẻ con, bà xuống kiên nhẫn giải thích với Ôn Tranh: “Sau cháu lớn , thể tới thăm bọn họ, mà hiện tại cháu theo dì trở về, thể giáo d.ụ.c . Cháu xem ở đây đến cả cung thiếu nhi cũng . Hơn nữa, ông ngoại bà ngoại của cháu đều là những sách lợi hại, cháu theo họ học tập mới đúng.”

 

“Lượng Lượng, dì cháu nỡ, dì hứa với cháu, mỗi năm đều dẫn cháu tới thăm dì An Ninh bọn họ, ?”

 

Ánh sáng trong mắt Ôn Tranh từng chút một tối , khi thấy Hoàng Văn Di mỗi năm đều dẫn trở , hy vọng, ánh sáng trong mắt từng chút một tụ : “Thật ạ? Thật sự thể tới thăm dì An Ninh bọn họ ?”

 

Hoàng Văn Di gật đầu: “Đương nhiên , , chúng về nghỉ ngơi.”

 

Bà chỉ là tùy miệng hứa hẹn, chứ để ý trong lòng, nghĩ bụng trẻ con dễ lừa, chỉ cần theo bà về miền Nam, bên đó nhiều đồ ăn ngon đồ chơi , giao cho bạn mới, nhanh là thể quên ở bên thôi.

 

Mới đứa nhỏ mấy tuổi đầu chứ, thể ký ức gì trường trường cửu cửu .

 

Trên đường , Hoàng Văn Di còn với Ôn Tranh nhiều chuyện về và ông ngoại bà ngoại của , dù cũng là m.á.u mủ, Ôn Tranh thích , cũng hiếm khi hỏi một câu.

 

Cũng bởi vì chấp nhận thực tế, nên đối với Hoàng Văn Di cũng còn phòng như thế nữa.

 

Khi giường của nhà khách, Ôn Tranh nhịn bò dậy: “Dì ơi, thật sự sẽ trở về thăm An An, thăm dì An Ninh bọn họ chứ ạ? Là thật ạ.”

 

--------------------

 

 

Loading...