Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1062: Bảo vệ em gái là trách nhiệm
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:11:42
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ôn Tranh sống trong nhà Thịnh An Ninh, qua thì thấy như thêm một đứa trẻ, nhưng thực tế lo lắng nhiều. Sợ Ôn Tranh thích nghi , sợ Chu Chu sẽ bắt nạt bé, sợ lời hành động chú ý sẽ tổn thương đến một Ôn Tranh nhạy cảm.
Mỗi ngày Thịnh An Ninh đều dặn dò Chu Hồng Vân một : "Không cần quá cố ý, trẻ con sai chuyện gì thì phê bình, đúng thì biểu dương, để bọn trẻ cảm thấy đối xử gì sai biệt, như mới gò bó."
Chu Hồng Vân cũng nỗ lực học tập, để bản đừng quá cố ý như .
Bất tri bất giác qua một tháng, Ôn Tranh cũng coi như là hòa nhập gia đình , hơn nữa còn vô cùng hiểu chuyện. Mỗi sáng sớm thức dậy, bé đều dẫn An An, Chu Chu, Mặc Mặc rửa mặt rửa tay, chu đáo cầm khăn mặt lau mặt lau tay cho An An.
Lúc ăn cơm, bé sẽ giúp An An thổi cho nguội, còn tranh đổ rác.
Chu Hồng Vân ngăn cũng ngăn , Thịnh An Ninh liền kéo Chu Hồng Vân , Ôn Tranh thích gì thì cứ để bé . Đứa trẻ trong lòng hiểu rõ, thủy chung vẫn cảm thấy đang ăn nhờ ở đậu, nếu chút việc gì, lòng bé sẽ yên tâm.
An An thì hưởng thụ những ngày Phong Tranh ở đây, buổi sáng đ.á.n.h răng là thể nhắm mắt , để Phong Tranh vụng về đ.á.n.h răng cho .
Ôn Tranh cứ chiều theo cô bé, nghiêm túc nhưng cũng vụng về đ.á.n.h răng cho cô bé.
Thịnh An Ninh nổi, gọi An An bảo chuyện của tự , nhưng An An , Ôn Tranh cũng , cô cũng đành mặc kệ hai đứa trẻ.
Ăn xong bữa sáng, Ôn Tranh sẽ nắm tay An An, cùng Chu Hồng Vân đến trường.
Chu Chu liền kháng nghị: "Bà nội cần tiễn, chúng cháu tự ."
Chu Hồng Vân dở dở : "Đâu dám để các cháu tự ? Các cháu còn quá nhỏ, đợi các cháu lên lớp một thì tự học, ?"
Chu Chu vui, chỉ Ôn Tranh: "Anh thể, lên lớp một , chúng cháu thể cùng ."
Kỳ thật trong đại viện khu gia đình nhiều đứa trẻ đều tự học, trẻ ở mẫu giáo cũng là do những đứa trẻ lớn hơn dẫn , phụ đưa đón con cái ít. Chủ yếu là vì đều ở trong một đại viện, hiện tượng mất tích trẻ em cơ bản là tồn tại.
Hơn nữa hiện tại ô tô cũng ít, cũng nhiều nhân tố an đến thế.
Sau khi Chu Hồng Vân với Thịnh An Ninh về ý tưởng của Chu Chu, Thịnh An Ninh cảm thấy thể thử một chút: "Vậy ngày mai cứ để Ôn Tranh dẫn ba đứa học, nhưng đường , Chu Chu và Mặc Mặc thể lời ?"
Mặc Mặc thì chắc chắn cần lo lắng, từ nhỏ là một đứa trẻ trầm , trái là Chu Chu, chút hiếu động, thường xuyên tập trung.
An An thì càng cần lo, chỉ cần Ôn Tranh nắm tay, cô bé sẽ chạy loạn.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Thịnh An Ninh hỏi xong, Chu Chu lập tức gật đầu, cái đầu nhỏ gật lia lịa: "Mẹ, lời, Chu Chu lời, chạy loạn ."
Chỉ cần thể tự học, bé là đứa trẻ lớn .
Sáng sớm ngày thứ hai, Thịnh An Ninh muộn một hồi, Ôn Tranh một tay nắm tay An An, một tay nắm tay Mặc Mặc, An An nắm tay Chu Chu, bốn bạn nhỏ cùng cửa.
Bởi vì dinh dưỡng , Chu Chu và Mặc Mặc qua còn cao hơn Ôn Tranh một chút.
Giống như bốn bạn nhỏ cùng tuổi bình thường, nắm tay vui vẻ tung tăng đường.
Thịnh An Ninh theo phía xa đằng , thấy bốn nhóc tì thuận lợi tới trường mới yên tâm .
Những ngày tiếp theo, Chu Hồng Vân cũng cần đưa đón bọn trẻ, chỉ phụ trách mua thức ăn nấu cơm dọn dẹp nhà cửa. Buổi trưa, Ôn Tranh cũng sẽ đúng giờ dẫn ba đứa trẻ về nhà ăn cơm.
Cũng dùng cách gì mà cả ba nhóc tì đều lời Ôn Tranh. Sau khi về nhà, Ôn Tranh bảo bọn chúng rửa tay, bọn chúng sẽ lập tức vui vẻ chạy rửa tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1062-bao-ve-em-gai-la-trach-nhiem.html.]
Bảo bọn chúng ăn cơm, bọn chúng lập tức giống như cái đuôi nhỏ chạy ăn cơm.
Đến cả Chu Hồng Vân cũng thấy lạ: "Ba đứa các cháu, lời của cô bậc đôi khi còn , tại lời Ôn Tranh như ?"
Chu Chu vui vẻ gật đầu: "Anh lợi hại mà, bảo vệ An An, đ.á.n.h kẻ ."
Thịnh An Ninh bưng thức ăn từ trong bếp , thấy lời của Chu Chu thì chút tò mò: “An An, bắt nạt con ?”
Điều tuyệt đối thể nào, với tính cách của An An, đứa trẻ bình thường thể bắt nạt con bé. Tiểu nha đầu đừng thấy tuổi còn nhỏ mà lầm, con bé vốn tính cách thù là báo ngay tại chỗ.
Hơn nữa, xét về sức mạnh của An An, đám trẻ con căn bản là đối thủ của con bé.
An An lắc lắc b.í.m tóc nhỏ gật đầu: “Cái hung dữ, cho An An cạnh Phong Tranh.”
Kỳ thật con bé cũng rõ tại đ.á.n.h , chỉ mấy bên cạnh chỗ , Phong Tranh liền tức giận. Con bé bao giờ thấy Phong Tranh tức giận như , dậy đ.á.n.h mấy luôn.
Anh Phong Tranh lúc đ.á.n.h lợi hại lắm, mấy cùng xông mà cũng sợ hãi.
Bất quá, cuối cùng An An cũng giúp một tay. Ngay cả Chu Chu và Mặc Mặc đang ở lớp mẫu giáo thấy lớp bên cạnh đ.á.n.h , nguyên bản là định xem náo nhiệt, thấy An An và Ôn Tranh đều ở trung gian, hai cái thứ nhỏ tuy còn bé nhưng cũng xông đ.á.n.h với .
Thịnh An Ninh thấy hóa là mấy đứa trẻ cùng đ.á.n.h , đây hẳn là coi như đ.á.n.h hội đồng . Cô kiểm tra xem bốn đứa thương , đó mới dở dở : “Bốn đứa các con đ.á.n.h thế? Vạn nhất đ.á.n.h thì ?”
Chu Chu còn vô cùng chí khí, chủ yếu là do khẩu hiệu huấn luyện nhiều : “Đổ m.á.u đổ mồ hôi đổ lệ, chúng con là nam nhi hán sợ ạ.”
Thịnh An Ninh kéo An An hỏi: “Bạn học của Ôn Tranh gì? Mà các con đ.á.n.h ?”
An An cảm thấy vấn đề gì to tát: “Cái đó , con ngày nào cũng theo Phong Tranh, chính là con dâu nhỏ của Phong Tranh, gả cho Phong Tranh.”
Nói xong con bé còn khá vui vẻ: “Mẹ ơi, con lớn lên thể gả cho Phong Tranh ? Như là thể ở cùng một chỗ suốt ngày ?”
Thịnh An Ninh véo cái mũi nhỏ của An An: “Vậy thì con cũng chờ lớn lên mới tiếp .”
Cô Ôn Tranh: “Sau những lời như , con cần để ý tới bọn họ. Con càng phản kháng, bọn họ sẽ càng những điều đó. Nếu con phớt lờ, thời gian lâu dần, bọn họ cảm thấy vô vị thì cũng sẽ nữa.”
Ôn Tranh mím khóe miệng, gật đầu: “Vâng ạ.”
An An thì vẫn luôn vui vẻ: “Mẹ ơi, con thấy đây là lời mà, An An con dâu nhỏ của Phong Tranh.”
Thịnh An Ninh véo cái má nhỏ của nha đầu: “Nói lời giữ lấy lời nhé, học tập cho .”
An An chớp chớp mắt, quá rõ việc con dâu nhỏ của Phong Tranh và việc học tập quan hệ gì, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Người lớn đều cho rằng đó là lời trẻ con vô tư, cũng để bụng.
Mùa đông ở căn cứ đến sớm, cuối tháng mười trời lạnh . Chu Hồng Vân bắt đầu quần áo mùa đông cho bốn đứa trẻ, chủ yếu là của Ôn Tranh, ba đứa trẻ khác đó chuẩn . Chỉ là khi áo bông cho Ôn Tranh, bà tiện thể thêm cho ba cái thứ nhỏ mỗi đứa một bộ.
Chưa đợi quần áo mới của Ôn Tranh xong, trong nhà khách mời mà đến, dì của Ôn Tranh xuất hiện.
Điều khiến Thịnh An Ninh ngờ tới, cô cứ tưởng dì cũng sẽ xuất hiện nữa...
--------------------