Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1058: Một búng máu phun ra

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:11:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trần Lệ Linh cũng ngờ sức lực của một đứa nhỏ lớn như , hơn nữa tay nhỏ của An An ấn đúng phần bụng của cô , đau đến mức cô kịp thở, ngã thẳng ngoài.

 

An An chẳng hề cảm thấy đẩy đúng, đôi mắt to trợn tròn, hung dữ Trần Lệ Linh đang đất: "Người , cướp trai, chúng về nhà, Phong Tranh ơi chúng về nhà."

 

Ôn Tranh lúc cũng chắc chắn, bà nội căn bản hề sinh bệnh, thím là lừa .

 

Không cần suy nghĩ gì thêm, cũng chất vấn, dắt An An chạy ngược trở về. Bụng Trần Lệ Linh từng hồi co thắt đau đớn, là do ngã một cái nên chuột rút là thế nào. Thấy Ôn Tranh dắt An An chạy, cô một tay ôm bụng, một tay chỉ hai , hét gọi Ôn Trường Giang: "Nhanh ôm Ôn Tranh trở ."

 

Tiểu nha đầu mặc kệ, nhưng ôm Ôn Tranh về, hôm nay dù thế nào cũng đưa , nếu sẽ là tiền công đổ xuống sông xuống biển.

 

Ôn Trường Giang còn kịp động thủ, An An thét ch.ói tai: "Bắt trẻ con , cứu mạng với, bắt An An ."

 

Vừa thét ch.ói tai, cô bé còn quên dắt Ôn Tranh chạy về phía , cái còn lề mề chạy nổi, lúc đôi chân ngắn ngủn chạy cực kỳ hăng hái.

 

Ôn Tranh đều sợ cô bé ngã, khâm phục lúc An An còn thể dùng cái giọng lớn như để gọi .

 

Không đợi Ôn Trường Giang đuổi kịp, ngang qua chặn An An .

 

An An đột nhiên lăng bế bổng lên, vẫn còn "a a a" thét ch.ói tai. Ôn Tranh cũng ngẩn một chút, vội vàng kiễng chân đưa tay đ.á.n.h cánh tay đàn ông: "Buông xuống, buông An An xuống."

 

Tống Tu Ngôn thèm để ý đến những cú đ.á.n.h như gãi ngứa của Ôn Tranh, An An đang hét: "An An? Đến Tống chú mà cũng nhận ? Tống chú từng mua kẹo cho cháu, còn mua cả đồ chơi vịt con ?"

 

An An bỗng chốc dừng tiếng hét, chớp chớp đôi mắt to, kỹ Tống Tu Ngôn một chút, vui vẻ ôm lấy cổ : "Tống chú, Tống chú, mau, bắt chúng cháu bán lấy tiền."

 

Ôn Trường Giang đuổi theo thì ngẩn , vội vàng giải thích với Tống Tu Ngôn: "Đồng chí, đừng hiểu lầm, cướp đứa nhỏ, là chú của đứa nhỏ , đưa nó về một chút."

 

Ôn Tranh thấy chú thật sự quen An An mới dừng động tác, bên cạnh Tống Tu Ngôn, cảnh giác Ôn Trường Giang.

 

Tống Tu Ngôn bế An An, nhướng mày: "Chú ruột? Vậy tại dọa đứa nhỏ thành thế ? An An, ông cướp các cháu ?"

 

An An gật gật cái đầu nhỏ: "Chính là cướp An An."

 

Ôn Trường Giang thấy Tống Tu Ngôn hỏi một đứa bé vắt mũi sạch, rõ ràng là vẫn tin lời của đứa bé đó, chút sốt ruột: " thật sự là chú của nó, Lượng Lượng, cháu xem là chú ?"

 

Trần Lệ Linh cũng ôm bụng chạy tới: "Đồng chí đồng chí, đừng lời trẻ con, đây đúng là cháu trai chúng , bố nó hy sinh, bà nội nó bệnh, chúng chỉ là đưa nó bà nội nó một chút."

 

Nói xong, cô đen mặt Ôn Tranh: "Lượng Lượng, cháu dối đến mức ngay cả bà nội cũng quản nữa ?"

 

Ôn Tranh hỏi thì ngẩn một chút, lùi hai bước, cúi đầu lời nào, chắc chắn là chăm sóc bà nội, nhưng sẽ cùng chú thím.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1058-mot-bung-mau-phun-ra.html.]

An An thấy Trần Lệ Linh còn dám hung dữ với Phong Tranh, lập tức tinh thần chính nghĩa bùng nổ: "Bà hung dữ với Phong Tranh, sẽ về mách cho xem."

 

Tống Tu Ngôn vợ chồng Ôn Trường Giang, Ôn Tranh, vợ chồng quả thật dối, chắc là chú thím của bé, chỉ là thái độ của hai đứa nhỏ, hai cưỡng ép đưa đứa nhỏ cũng là thật.

 

Một tay bế An An, một tay dắt Ôn Tranh: "Nếu các đều là thật, đưa cùng , cũng xem xem bà nội đứa nhỏ thế nào ."

 

Ôn Trường Giang cảm thấy kỳ lạ Tống Tu Ngôn, thể thật sự đưa cùng , thái độ thiết của con bé với Tống Tu Ngôn, phỏng chừng là quen, liền vội vàng : "Không cần cần, cũng bệnh tật gì lớn, Lượng Lượng nếu hôm nay , đầu đợi bà nội nó khỏe , đến tìm nó cũng ."

 

Tống Tu Ngôn đồng ý: "Thế chứ? Người già sinh bệnh thì vẫn nên qua thăm một chút, hơn nữa, nếu ông cứ khăng khăng cho , còn một chuyện, phiền hai theo một chuyến."

 

Ôn Trường Giang và Trần Lệ Linh lập tức cảnh giác Tống Tu Ngôn: "Đi theo một chuyến? Đi ? Tại theo ?"

 

Tống Tu Ngôn xoa xoa đầu đứa nhỏ trong lòng: "Dù con bé cũng các bắt cóc nó, đưa các giải thích rõ ràng với bố nó, cho dù là hiểu lầm cũng đối chất rõ ràng. Các rằng, trẻ con sẽ dối ."

 

Mặt Ôn Trường Giang đỏ bừng, chắc chắn là , mà Trần Lệ Linh càng , Thịnh An Ninh , còn cả Chu Hồng Vân nữa, một già một trẻ hai phụ nữ đó, nào cũng chẳng hạng dễ chọc.

 

Nhìn ánh mắt mà xem, còn tinh ranh hơn , bọn họ mà chắc chắn sẽ đối phương thấu.

 

Trần Lệ Linh sa sầm mặt: "Chúng lo xong tang sự, cũng tiện đến nhà khác, đây là một sự hiểu lầm, đứa nhỏ chính là cháu trai , hôm nay đến trường đưa nó về thăm chồng , con bé cứ nhất quyết đòi theo, cũng cách nào."

 

Tống Tu Ngôn nhướng mày: "Nếu sốt ruột như , bây giờ thăm nữa? Vậy chuyện càng là hiểu lầm, thấy vẫn nên cho rõ ràng thì hơn. Dù cái thời buổi , cũng khắc chữ lên mặt. Cho nên việc gì cũng nên thận trọng một chút thì ."

 

Sắc mặt Ôn Trường Giang đen đỏ đan xen nhưng giải thích thế nào, mà Trần Lệ Linh cũng Tống Tu Ngôn cho á khẩu, đang lúc tiến thoái lưỡng nan.

 

Thì thấy Ôn từ xa chạy chậm tới, thở hổn hển, khi đến mặt, sắc mặt đều trắng bệch, hồng hộc thở dốc một hồi lâu.

 

Ôn Trường Giang chút căng thẳng: "Mẹ, tới đây?"

 

Mẹ Ôn đợi thở vững vàng hơn một chút, thể chuyện bình thường , liền giận dữ Ôn Trường Giang: " thể tới ? tới, định đưa Lượng Lượng ? Các gì? Anh trai xương cốt lạnh, các nhăm nhe chút tiền tuất đó, xem các còn là ?"

 

Đã đến bước , Trần Lệ Linh cũng giả vờ nữa, bất mãn Ôn: "Mẹ, chúng con cũng là vì cho , sợ lừa, hơn nữa, tiền tuất của cả đưa cho chúng con cũng là lẽ đương nhiên, chẳng lẽ đúng ?"

 

Mẹ Ôn lạnh: "Đương nhiên? Dựa cái gì mà đương nhiên? còn c.h.ế.t , các nhăm nhe cái ."

 

Trần Lệ Linh hài lòng: "Những năm qua giúp cả trông con, chuyện trong nhà đều quản, chúng con cũng . Bây giờ cả còn nữa, và Lượng Lượng, chẳng đều do chúng con nuôi dưỡng . Không chuyện khác, cũng vì chính mà suy nghĩ ? Mẹ giúp con chăm con lấy một ngày, tương lai khi già động đậy nữa, chẳng lẽ vẫn cần chúng con hầu hạ ?"

 

Mẹ Ôn chạy đến vội vàng, lúc chọc tức một chút, chỉ thấy cổ họng một luồng tanh nóng, một b.úng m.á.u phun ngoài...

 

--------------------

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Loading...