Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1053: Thác cô
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:11:33
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Thời Huân lựa chọn , là bởi vì cuộc đối thoại trong phòng quá quen thuộc, cũng từng trải qua .
Trước gia đình cha nuôi cũng hút m.á.u như thế, nhưng điểm duy nhất khác biệt là Ôn còn bảo vệ Ôn Trường Sơn và Ôn Tranh.
……
Trong phòng, Ôn bọn họ tơ hào phát hiện là Chu Thời Huân từng đến, vẫn còn đang trợn mắt vợ chồng Ôn Trường Giang: “ cho các , chút tiền trợ cấp của trai các , các ai cũng đừng hòng nghĩ tới. già cũng cần các quản, dù xin ăn cũng tuyệt đối tới nhà các . Còn Lượng Lượng, cũng cần các nuôi.”
Trần Lệ Linh liếc chồng, chút sốt ruột: “Trường Giang, giận thế ?”
Nói xong vội vàng Ôn: “Mẹ, Lượng Lượng cần chúng con nuôi, thì định để ai nuôi?”
Mẹ Ôn sớm thấu cô con dâu chỉ mồm mép , ánh mắt trở nên lạnh giá: “ dự định để dì của Lượng Lượng đưa nó , nó sống cũng liên quan gì đến các , mà tiền trai các để , các cũng đừng nhớ thương.”
Trần Lệ Linh cuống quýt: “Mẹ, thể đưa Lượng Lượng cho dì nó nuôi chứ? Đây là đứa nhỏ nhà họ Ôn chúng mà, hơn nữa, bao nhiêu năm , dì nó cũng chẳng thèm đến thăm lấy một .”
Nghĩ đến một khoản tiền trợ cấp lớn như sắp đưa cho khác, Trần Lệ Linh thể vội, trong mắt cô , nuôi một đứa trẻ thì tốn bao nhiêu tiền?
Cứ tùy tiện cho miếng cơm ăn, hơn nữa lớn thêm chút nữa còn thể giúp gia đình việc, là con trai, đến lúc đó cũng là sức lao động trong nhà.
Về phần giáo d.ụ.c, cô nghĩ tới, học tác dụng gì? Tùy tiện mấy chữ là .
Đứa nhỏ lớn lên cưới vợ sinh con, cô càng nghĩ tới, chỉ mong nó sức lao động cho nhà cô cả đời thôi.
Trần Lệ Linh càng nghĩ càng sốt ruột: “Mẹ, chúng con dù cũng là chú thím ruột của Lượng Lượng, còn thể ngược đãi nó ? Hơn nữa, nó họ Ôn, là đứa nhỏ nhà họ Ôn chúng , để khác nuôi, chúng con sẽ c.h.ế.t ? Người trong thôn chẳng sẽ đ.â.m chọc lưng chúng con? Nói chúng con đến một đứa trẻ cũng nuôi nổi?”
“Còn nữa, dì của Lượng Lượng mà , cũng gia đình riêng, nghĩ chồng cô thể dung nạp Lượng Lượng nhà ? Mẹ, hồ đồ , nếu thấy chúng con chỗ nào , thể với chúng con, chúng con sửa mà. Với nếu thấy chúng con sẽ đối với Lượng Lượng, cũng thể giám sát.”
“Con và Trường Giang lương tâm, cả giúp chúng con thế nào, chúng con quên. Chúng con khẳng định sẽ lấy lòng so lòng mà đối xử với Lượng Lượng.”
Nói xong trợn mắt hiệu Ôn Trường Giang cũng mau đây biểu đạt quyết tâm: “Anh mau với .”
Ôn Trường Giang sa sầm mặt: “Mẹ, Tiểu Linh đúng đấy, nếu gửi Lượng Lượng , khác chúng con thế nào? Lại tưởng chúng con dung nạp đứa trẻ , con bảo chứng với , chỉ cần một ngụm thức ăn, chắc chắn sẽ để Lượng Lượng đói.”
Trần Lệ Linh cũng vội vàng gật đầu theo, dù cứ dỗ dành bà cụ gửi đứa nhỏ là .
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Mẹ Ôn ngước mắt hai , im lặng một hồi lâu: “Là bản lĩnh, để các đều ở nông thôn, chỉ thể nông dân cả đời. Thế nhưng các thật sự thể đối với Lượng Lượng? Nuôi nó học, để nó xuất đầu lộ diện? Các cũng cơ thể Lượng Lượng , ở nông thôn cũng việc đồng áng.”
Trần Lệ Linh mặc kệ cái khác, thấy cứ nhận lời : “Mẹ, yên tâm, chúng con chắc chắn nuôi Lượng Lượng học, chỉ cần nó tiền đồ, cho dù là bán nhà bán đất chúng con cũng nuôi. Nó mà tiền đồ , chúng con chú thím cũng nở mày nở mặt.”
Mẹ Ôn thở dài một tiếng: “Cũng cần bán nhà bán đất, nếu các đồng ý, cũng còn gì để , nhưng còn một việc, ở phía .”
Trần Lệ Linh gật đầu: “Được, , cứ việc .”
Chỉ cần dụ về nhà, tiền chẳng đều là của bọn họ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1053-thac-co.html.]
Mẹ Ôn chằm chằm mắt hai : “Các con cũng là đang nhắm tiền tuất của trai , đúng ?”
Trần Lệ Linh và Ôn Trường Giang đồng thời gật đầu, dị khẩu đồng thanh : “Mẹ, xem gì kìa, chúng con chắc chắn nhắm .”
Mẹ Ôn gật đầu: “Vậy thì , tiền tuất tới tay, sẽ gửi tiết kiệm cho Lượng Lượng, đợi nó lớn lên mới đưa cho nó, các con ý kiến gì chứ?”
Trần Lệ Linh ngẩn , biểu cảm vui sướng mặt nứt vỡ từng chút một, cái bà già c.h.ế.t tiệt , mà vẫn chịu giao tiền tuất cho bọn họ bảo quản, thế thì nuôi đứa trẻ cái gì?
Ôn Trường Giang cũng lời nào, nhíu c.h.ặ.t mày, đầy mặt vui, hiển nhiên cũng ngờ tới mà tung nhất chiêu .
Mẹ Ôn chỉ sẽ là kết quả như , trong lòng vẫn thất vọng nên lời, càng thêm bi thương, cốt nhục duy nhất của con trai trưởng, bây giờ mà trở thành gánh nặng.
……
Ôn Trường Giang và Trần Lệ Linh đạt thứ , cũng cam lòng cứ thế trở về, bèn ở định bụng hò hét dỗ dành Ôn, để bọn họ dẫn theo Ôn Tranh và tiền tuất cùng trở về.
Mẹ Ôn bộ mặt tham lam của hai vợ chồng, nghĩ đến cơ thể suy nhược của , rằng bà căn bản bảo vệ nổi Ôn Tranh, càng giữ tiền tuất của Ôn Trường Sơn.
Trời sáng bà bưu điện, canh lúc mở cửa, đưa cho nhân viên công tác một địa chỉ, nhờ bọn họ giúp đỡ một phong thư gửi đến địa chỉ , nội dung chính là Ôn Tranh hiện tại cha cũng còn, bà tuổi lớn, hy vọng đối phương thể đến đón đứa nhỏ .
Nghĩ đến nhiều năm liên lạc, cũng địa chỉ thể tìm .
Mẹ Ôn chút ôm hy vọng mà rời , suy nghĩ đó đến nhà Thịnh An Ninh.
Thịnh An Ninh hôm nay xin nghỉ, định bụng ở nhà bồi Ôn Tranh, Ôn tới, ngờ cửa quỳ xuống. Sợ đến mức Thịnh An Ninh và Chu Hồng Vân vội vàng tới kéo Ôn dậy.
Chu Hồng Vân kinh hô: “Chị già ơi, chị định gì thế ? Muốn tổn thọ chúng ?”
Mẹ Ôn thấy Ôn Tranh ở phòng khách, giọng nghẹn ngào mở miệng: “ đây cũng là hết cách , cho nên chỉ thể tới cầu xin các .”
Chu Hồng Vân và Thịnh An Ninh kéo Ôn tới sofa xuống: “Chị chuyện gì cứ , chỉ cần chúng thể giúp chắc chắn sẽ giúp.”
Mẹ Ôn hít hít mũi: “ chỉ nghĩ, Lượng Lượng thể nuôi ở nhà cô ? thật sự là còn cách nào khác, cũng thư cho dì nhỏ của Lượng Lượng , nếu cô nhận thư mà sẵn lòng đến đón Lượng Lượng, các cô hãy giúp đỡ nuôi một đoạn thời gian.”
“Nếu như cô đến, các cô thể nuôi Lượng Lượng luôn , tiền tuất của Trường Sơn đều giao cho các cô, cái đường đột, thế nhưng cũng là còn cách nào, cơ thể của , giống như ngọn đèn cạn dầu , thể sống đến ngày nào cũng .”
Chu Hồng Vân bà đến mức nước mắt sắp rơi xuống, thế nhưng chuyện thu dưỡng đứa nhỏ bà chủ , chỉ thể bên cạnh lặng lẽ rơi nước mắt.
Thịnh An Ninh đưa tay nắm lấy tay Ôn: “Thím, thím yên tâm, Lượng Lượng ở nhà cháu, sẽ giống như ba đứa nhỏ , chúng cái gì, thằng bé cũng sẽ cái đó.”
Mẹ Ôn liên tục gật đầu: “ , , các chắc chắn sẽ hảo hảo đãi nó…”
Ba lớn sofa chuyện, ai chú ý tới Ôn Tranh đang ở cửa phòng ngủ nhỏ, qua khe cửa lặng lẽ cảnh tượng trong phòng khách, bé thể hiểu những lời bà nội , khỏi đỏ hoe mắt…
--------------------