Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1051: Sau này chẳng qua là trong nhà có thêm một đứa trẻ

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:11:31
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thịnh An Ninh sửng sốt một chút, cố gắng giữ biểu cảm bình tĩnh Ôn Tranh: “Tại cháu hỏi như ? Không bà nội về quê ?”

 

Ôn Tranh lắc đầu: “Bà nội về quê thì cũng sẽ về trong ngày thôi. Bà nội từng sẽ bỏ một cháu, trừ khi bố gặp chuyện may, bà lo liệu.”

 

Thịnh An Ninh thầm nhíu mày, hiểu tại Ôn như ?

 

Ôn Tranh dùng muỗng nhỏ húp từng ngụm cháo nhỏ, chậm rì rì : “Bà nội còn với cháu, nếu bố trở về, bà nội còn nữa, bà cho cháu theo nhà Nhị Thúc, họ sẽ bắt nạt cháu, bà bảo cháu tìm dì nhỏ.”

 

Thịnh An Ninh tò mò: “Dì nhỏ của cháu ở ?”

 

Ôn Tranh lắc đầu: “Cháu từng gặp, bà nội đây qua. Bà thường xuyên sức khỏe bà , nếu bố về bà cũng thể chăm sóc cháu lâu.”

 

Nói xong, bé cúi đầu xuống, hàng lông mi dài rủ bóng, che sự lạc lõng và đau lòng nơi đáy mắt.

 

Tuy còn nhỏ nhưng sự tồn tại của khiến bà nội vất vả, nhưng cũng bất lực, thế nào mới thể mau mau lớn lên.

 

Cậu cũng từng Nhị Thúc và thím hai bàn tán, là đứa con ghẻ.

 

Trái tim Thịnh An Ninh thắt , giống như ai đó hung hăng chẹn ngang một bả nơi mềm mại nhất đầu quả tim, đau đến mức nước mắt chực trào . Cô cố sức chớp chớp mắt, đưa tay nhu liễu nhu đầu Ôn Tranh: “Sẽ , bà nội chắc chắn sẽ luôn ở bên cạnh cháu lớn lên, chúng đều sẽ cùng bạn nhỏ Ôn Tranh lớn lên.”

 

Chỉ là tin tức Ôn Trường Sơn hy sinh, cách nào giấu Ôn Tranh lâu.

 

Ba ngày sáng sớm, Chu Thời Huân trở về, mang theo quần áo màu trắng bảo Thịnh An Ninh cho Ôn Tranh, còn cả mũ bằng bao tải và dây thừng gai thắt ngang lưng.

 

Cảm xúc của Thịnh An Ninh suýt chút nữa kìm nén . Cô hôm nay đón di hài của Ôn Trường Sơn, nên từ sớm bảo Chu Hồng Vân dẫn ba đứa nhỏ sang nhà Tiền Mẫn.

 

Chỉ chừa Ôn Tranh ở nhà.

 

Đứa nhỏ nho nhỏ giống như chuyện gì cũng hiểu, an tĩnh ở ghế sofa phòng khách, tùy ý để Thịnh An Ninh quần áo cho , chìa tay để Thịnh An Ninh thắt dây thừng gai quanh eo.

 

Trong tích tắc đó, nước mắt Thịnh An Ninh rốt cuộc thể khống chế nữa, lả chả rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi mặt đất, còn cả những giọt lệ rơi tay nhỏ bé của Ôn Tranh.

 

Ôn Tranh chằm chằm những vệt nước mu bàn tay thật lâu, mới hỏi nhỏ: “Dì ơi, là bà nội mất ? Hay là bố xảy chuyện? Cháu cái gọi là để tang, đây bà nội từng dẫn cháu ăn đám hiếu, cháu thấy .”

 

Thịnh An Ninh thể kìm lòng nữa, đưa tay ôm c.h.ặ.t Ôn Tranh lòng, giọng chút nghẹn ngào: “Lượng Lượng, bất kể xảy chuyện gì, dì và chú đều sẽ cùng cháu lớn lên, nhà của chúng chính là nhà của cháu, cháu thể luôn ở tại nơi .”

 

Ôn Tranh lờ mờ hiểu , thiết nhất rời bỏ .

 

Cậu mím cái miệng nhỏ nhắn, thêm lời nào nữa.

 

Tùy ý để Thịnh An Ninh dắt tay cửa.

 

Chu Thời Huân còn cài một đóa hoa trắng lên n.g.ự.c Thịnh An Ninh, đó vỗ vỗ vai cô: “Anh bàn chút việc với ban tang lễ đơn vị Trường Sơn, lát nữa em trông chừng Ôn Tranh cho , còn phía thím nữa, em cũng để ý nhiều một chút.”

 

Thịnh An Ninh gật đầu: “Em , lo việc .”

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Xe tang đưa Ôn Trường Sơn trở về trong trấn dân làng vây kín đến mức nước chảy lọt, nhiều kìm nước mắt, theo xe tang rải tiền giấy.

 

Thịnh An Ninh dắt tay nhỏ bé của Ôn Tranh bên lề đường, đợi của ban tang lễ bên đến đón.

 

Nhìn thấy tình hình đường cái, cô một nữa lệ chảy đầy mặt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1051-sau-nay-chang-qua-la-trong-nha-co-them-mot-dua-tre.html.]

Ôn Tranh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, an tĩnh Thịnh An Ninh , một hồi lâu mới dùng ngữ khí kiên định hỏi: “Dì ơi, là bố, là bố, đúng ạ?”

 

Thịnh An Ninh nuốt xuống nước mắt, khi định gật đầu thì Ôn Tranh dùng sức thoát khỏi tay cô, chạy về phía đám , chạy gọi bố.

 

Giống như phát điên, còn vẻ an tĩnh thường ngày.

 

“Bố ơi, bố ơi...”

 

Thấy , Thịnh An Ninh vội vàng đuổi theo, ôm c.h.ặ.t lấy Ôn Tranh: "Lượng Lượng..."

 

Ôn Tranh dù cũng là một đứa nhỏ, gào thét, vùng vẫy về phía đám , bố đang ở ngay trong đó, giọng trong nháy mắt trở nên khàn khàn: "Bố ơi, bố ơi... Dì ơi, bố."

 

Cuối cùng, vẫn là của ban tang lễ cùng tới, giúp Thịnh An Ninh đưa Ôn Tranh đến nhà tang lễ.

 

Lễ truy điệu cũng cùng cử hành.

 

Linh đường cũng bố trí xong từ một ngày , bức ảnh đen trắng của Ôn Trường Sơn treo ngay giữa bức tường chính diện, thi hài của Ôn Trường Sơn trong quan tài đặt ở giữa linh đường.

 

Khi bước linh đường, thấy bố trong cỗ quan tài gỗ bao quanh bởi hoa tươi, Ôn Tranh đột nhiên yên lặng , chằm chằm Ôn Trường Sơn trông như đang chìm giấc ngủ sâu.

 

Hai nắm tay nhỏ siết c.h.ặ.t .

 

Thịnh An Ninh vẫn luôn ôm lấy Ôn Tranh, sợ bé đột nhiên chạy mất, cũng sợ bé sẽ lóc om sòm, nhưng cô vạn ngờ tới, thể yên tĩnh đến thế, yên tĩnh đến mức một lời.

 

Mẹ Ôn một cặp vợ chồng dìu , tuổi tác và diện mạo, chắc là em trai Ôn Trường Giang và em dâu Trần Lệ Linh của Ôn Trường Sơn.

 

Tinh thần của Ôn cũng , vì quá bi thương nên một giọt nước mắt cũng , nếu vợ chồng con trai thứ hai dìu, bà thể ngất bất cứ lúc nào.

 

Lễ truy điệu kết thúc, Thịnh An Ninh và Chu Thời Huân dẫn Ôn Tranh đến sảnh phụ chờ đợi, thi hài khi hỏa táng sẽ đưa đến nghĩa trang liệt sĩ để an táng.

 

Ở sảnh phụ, Thịnh An Ninh thể thấy tiếng thét đột ngột bộc phát của Ôn, vì đưa Ôn Trường Sơn hỏa táng, bà thể chấp nhận , gào: "Con của ơi, con thế khoét tâm can của mà, con cứ thế mà , và Lượng Lượng sống thế nào đây..."

 

Nỗi bi thương vô tận lan tỏa khắp nơi, khiến Thịnh An Ninh khỏi ôm c.h.ặ.t lấy Ôn Tranh.

 

Từ nghĩa trang liệt sĩ trở về là buổi chiều, Thịnh An Ninh lúc nhà họ Ôn thể chăm sóc cho Ôn Tranh, nên dẫn Ôn Tranh về nhà, rót nước rửa mặt rửa tay cho bé, nấu cơm cho bé ăn.

 

Chu Thời Huân vẫn đang ở bên ban tang lễ giúp việc, tiểu Ôn Tranh yên lặng ghế sa pha, ánh mắt trống rỗng bàn , thỉnh thoảng nước mắt trượt dài.

 

Thịnh An Ninh ở trong phòng nấu cơm, thỉnh thoảng thò đầu liếc mắt Ôn Tranh một cái, thấy đứa nhỏ như , trong lòng cô chỉ nỗi buồn bã bất lực.

 

Chu Hồng Vân dự đoán thời gian sai biệt lắm, liền dẫn ba đứa nhỏ trở về.

 

An An cửa thấy Ôn Tranh ghế, đôi mắt vui mừng cong thành hình tiểu nguyệt nha, ngọt ngào, chạy về phía Ôn Tranh: "Anh Phong Tranh ơi, ở nhà , chúng cùng chơi ?"

 

Ôn Tranh đầu yên lặng An An, tùy ý để An An lao đến ôm lấy .

 

Chu Hồng Vân thấy cái thứ nhỏ bé quần áo, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn vương vệt nước mắt khô, là đau lòng tới kéo An An : "An An, chúng đừng phiền , để yên lặng một hồi ?"

 

An An lúc cũng chú ý tới nước mắt mặt Ôn Tranh, "Y" một tiếng, đầy mặt nghi hoặc Ôn Tranh: "Anh ơi, ? Tại nhè thế? Có bắt nạt ? Nói cho An An , An An đ.á.n.h đó, An An sẽ bảo vệ mà."

 

--------------------

 

 

Loading...