Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1050: Không muốn một người cha anh hùng

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:11:30
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tim Thịnh An Ninh lộp bộp một cái, cô bước nhanh theo Chu Thời Huân về nhà, hỏi: “Ôn Trường Sơn gặp chuyện gì ?”

 

Chu Thời Huân thủy chung căng c.h.ặ.t hàm lên tiếng, về đến nhà liền thấy Chu Hồng Vân dẫn bọn nhỏ ở nhà, mà Ôn Tranh cũng ở đó.

 

Hiển nhiên Chu Hồng Vân cũng xảy chuyện gì, bà ghế sa lon, quẹt nước mắt Ôn Tranh, thỉnh thoảng còn nức nở một tiếng.

 

Nhìn thấy Thịnh An Ninh và Chu Thời Huân trở về, bà vội vàng : “Đứa nhỏ bây giờ?”

 

Thịnh An Ninh lờ mờ đoán chuyện gì xảy , cô nuốt nước miếng, cũng hỏi thêm nữa.

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Chu Thời Huân liếc Ôn Tranh đang chơi xếp hình với An An ở phòng khách, gọi Thịnh An Ninh phòng ngủ, trực tiếp mở miệng : “Trường Sơn vì cứu nhi đồng rơi xuống nước mà hy sinh . Mẹ của Trường Sơn nhận tin tức lo liệu hậu sự cho , Ôn Tranh lẽ ở nhà chúng một thời gian.”

 

Nói xong tạm nghỉ một chút: “Cái gọi là một thời gian , lẽ sẽ là một đoạn thời gian dài. Sức khỏe Ôn , cũng thể chịu đựng nổi đòn công kích , cho dù thể, thì cơ thể liệu thể ở bên cạnh nuôi Ôn Tranh khôn lớn.”

 

“Hơn nữa, khi Trường Sơn cũng từng với , nếu như gặp chuyện bất ngờ, chúng thể giúp chăm sóc Ôn Tranh .”

 

Thịnh An Ninh nguyên bản trong lòng chút bi thương, thế nhưng khi thấy câu , đột nhiên chút nổ tung, cô trợn mắt Chu Thời Huân: “Trong lòng các , nhà vĩnh viễn đều xếp ở cùng ? Ôn Trường Sơn rõ nếu như gặp chuyện, trong nhà cũng chỉ góa phụ và con thơ, tại còn thể bất chấp như ? Anh cứu con của khác, thế nhưng con của thì ? Thành trẻ mồ côi cha .”

 

Bởi vì thương Ôn Tranh, nước mắt cô tự chủ mà chảy xuống: “Nếu như Ôn Tranh , thằng bé mà chịu đựng nổi? Nó hơn sáu tuổi , còn là một đứa trẻ sớm hiểu chuyện, nó cái gì cũng hiểu. nghĩ nó thà rằng cha là một cha bình thường, thể ở bên cạnh nó, chứ cũng một cha hùng.”

 

Chu Thời Huân ấn vai Thịnh An Ninh: “An Ninh, em tĩnh táo một chút, gặp tình huống đột ngột, ai thể nghĩ nhiều như . Anh tin rằng nếu em gặp chuyện như thế, cũng sẽ kịp cân nhắc, dù một mạng sống sờ sờ sắp biến mất ngay mắt em.”

 

Thịnh An Ninh kịch liệt lắc đầu: “Không , sẽ , sẽ nghĩ con của cũng cần , cứu trách nhiệm của . sẽ , vĩ đại như các ...”

 

Nói xong cô bịt miệng thụp xuống mặt đất nức nở. Trong lòng cô rõ ràng, nếu thật sự gặp chuyện như , cô lẽ cũng cơ hội để đưa cân nhắc mà sẽ chọn cứu .

 

Đạo lý cô hiểu, thế nhưng cô vẫn đau lòng cho Ôn Tranh. Cậu bé từ nhỏ mất , bây giờ mất cha, bây giờ?

 

Nếu như Ôn đồng ý, cô cũng sẵn lòng thu nhận Ôn Tranh, thế nhưng Ôn Tranh sáu tuổi , vốn dĩ là tính cách nội tâm lầm lì, đối với cha cũng là sự quyến luyến vô hạn, hiện tại nếu Ôn Trường Sơn còn nữa, chịu đựng .

 

Càng nghĩ càng ngăn nổi nỗi bi thống, cô bịt miệng cố sức nhịn mới thành tiếng.

 

Chu Thời Huân xuống, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt Thịnh An Ninh lên: “An Ninh, em khó chấp nhận chuyện , nhưng sự việc xảy , chúng đau buồn đến cũng xử lý một chuyện hậu cần. Ba ngày , di thể của Trường Sơn sẽ đưa về, đến lúc đó sẽ tổ chức lễ truy điệu tại nhà tang lễ.”

 

Thịnh An Ninh bỗng cảm giác tai như điếc, căn bản thấy Chu Thời Huân đang gì, chỉ thấy thương xót, Ôn Tranh nho nhỏ bây giờ.

 

Đợi đến khi cảm xúc bình phục , mắt sưng húp. Thịnh An Ninh nhà vệ sinh rửa mặt, nhu liễu nhu đôi mắt sưng đỏ , thấy Ôn Tranh đang an tĩnh bàn cơm nhỏ xếp gỗ.

 

Mà An An vẫn giống như một cái đuôi nhỏ, sát cạnh Ôn Tranh, cái miệng nhỏ nhắn còn ngừng : “Oa, Ôn Tranh, thật là lợi hại nha.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1050-khong-muon-mot-nguoi-cha-anh-hung.html.]

 

“Oa, Tranh Tranh, cái là nhà ạ? Cái nhà của quá .”

 

Ôn Tranh mím khóe môi: “Không nhà , đây là một tòa thành, thể chống sự tấn công của kẻ địch, đây là khu phòng ngự.”

 

An An mà hiểu mấy thứ , chỉ cảm thấy Ôn Tranh lợi hại, cái miệng nhỏ nhắn hết lời khen ngợi: “Oa, Tranh Tranh, hiểu thật là nhiều nha, giỏi quá .”

 

Thịnh An Ninh dáng vẻ nhu thuận an tĩnh của Ôn Tranh, nhịn mà đỏ vành mắt. Sợ đứa nhỏ phát hiện điều gì bất thường, cô vội vàng bếp giúp Chu Hồng Vân nấu cơm.

 

Chu Hồng Vân cũng lau nước mắt rửa rau, thấy Thịnh An Ninh , bà nghẹn ngào lên tiếng: “Đứa nhỏ khổ thật đấy. Buổi chiều của Trường Sơn qua đây với cô, nhờ cô chăm sóc Ôn Tranh vài ngày, là Trường Sơn gặp chuyện may . Lúc đó đầu óc cô bỗng chốc nổ tung một cái, nhưng cô thấy Trường Sơn khá tĩnh táo, cô còn tưởng là chỉ thương thôi. Còn với bà rằng, chị cứ việc chăm sóc Trường Sơn, Ôn Tranh giao cho chúng .”

 

“Ai mà ngờ , ai mà ngờ ... mất .”

 

Lúc đó Ôn biểu hiện hết sức tĩnh táo, mặt một chút đau buồn nào, khi gửi gắm Chu Hồng Vân chăm sóc Ôn Tranh, lời lẽ cũng vô cùng rõ ràng.

 

Bây giờ ngẫm , lúc đó trong lòng bà cụ đau buồn đến nhường nào? Bà cực độ khống chế cảm xúc của .

 

Thịnh An Ninh gì, tới lặng lẽ thu dọn lá rau bên cạnh bồn rửa.

 

Chu Hồng Vân tiếp tục : “Trước Luyến Thành gặp chuyện, Thời Huân gặp chuyện, đó nữa là Trường Phong gặp chuyện, cái tâm của cô suốt ngày cứ treo ngược lên, chỉ sợ thấy chuyện gì . May mà Luyến Thành và Thời Huân trở về, nhưng Trường Phong thì rốt cuộc cũng trở về nữa.”

 

“An Ninh, Chu Chu và Mặc Mặc lớn lên, nhất định đừng để chúng nó lính nữa. Gia đình chúng trả giá đủ nhiều , chúng nó tư cách hưởng thụ thái bình.”

 

Người dân bình thường thể tưởng tượng nổi, một gia đình như thế , mỗi một ngày trôi qua là như thế nào.

 

Thịnh An Ninh thu dọn xong lá rau, đ.á.n.h trống lảng sang chuyện khác: “Buổi tối nấu chút cháo ạ, cháu thấy Ôn Tranh cũng thích uống cháo, thêm ít bánh hành, xào đại một món rau là .”

 

Chu Hồng Vân ý kiến gì, tới nhanh nhẹn bưng chậu chuẩn nhào bột, đổ bột mì : “Sau , nếu Ôn Tranh sống cùng chúng , cô thấy cô cũng thể chăm sóc , chỉ là cháu và Thời Huân sẽ vất vả hơn một chút.”

 

Thịnh An Ninh ừ một tiếng: “Đâu đến lượt chúng chăm sóc chứ? Đến lúc đó tính , một hồi nữa mặt Ôn Tranh chúng cẩn thận một chút, đừng để đứa nhỏ phát hiện .”

 

Chu Hồng Vân cũng áy náy: “Vừa khống chế , cháu cửa cô , cũng may Thời Huân kéo cháu phòng ngủ. Yên tâm , một hồi nữa cô chắc chắn sẽ chú ý.”

 

Lúc ăn cơm tối, An An Ôn Tranh buổi tối sẽ ở nhà , vui vẻ vỗ tay nhỏ bé, cũng quên luôn chuyện đó là em trai ở cùng chỗ với em gái, cái miệng ngừng rêu rao: “Buổi tối, con ngủ cùng với Tranh Tranh, con kể chuyện cho Tranh Tranh .”

 

Ôn Tranh mở đôi mắt vô cùng đen láy sạch sẽ Thịnh An Ninh và Chu Hồng Vân: “Bà nội cháu vẫn về ạ? Bà rốt cuộc ? Có bố cháu xảy chuyện ?”

 

--------------------

 

 

Loading...