Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1047: Sự nhạy bén với số liệu
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:11:27
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ khi tin Lục Trường Phong còn sống, tâm tình Chu Triều Dương hơn nhiều, thế nhưng nỗi nhớ nhung nặng thêm mấy phần.
Trước là tuyệt vọng, nỗi nhớ sâu đậm đến cũng đè nén , bởi vì rằng nhớ nhung cũng chẳng điểm dừng.
bây giờ Lục Trường Phong còn sống, tâm tình liền giống với , nỗi nhớ hy vọng, mỗi ngày cô đều ảo tưởng về cảnh tượng trùng phùng.
Thậm chí ngay cả trong mơ cũng là hình ảnh gặp .
Thịnh An Ninh an ủi cô: "Sẽ gặp thôi, chỉ cần còn sống là đều hy vọng."
Chu Triều Dương phốc phốc lên: "Chị dâu, em thấy chị cũng quá cách an ủi khác , nếu như đến già mà cũng trở về thì bây giờ?"
Thịnh An Ninh "a" một tiếng: "Không thể nào, nhiệm vụ gì mà thể thực hiện thời gian dài như ?"
Chu Triều Dương chớp chớp mắt: "Chị ngẫm những nghiên cứu khoa học bảo mật xem, còn mất liên lạc suốt hai mươi năm đấy."
Lần , Thịnh An Ninh càng an ủi thế nào.
Chu Triều Dương : "Không , em thể nghĩ thoáng mà, dù chúng thế nào cũng ngày gặp , trừ phi em c.h.ế.t sớm."
Thịnh An Ninh tát cô một cái: "Nói năng bậy bạ gì đó."
Chu Triều Dương hắc hắc , xong bắt đầu u sầu: "Em chỉ lo Lục Trường Phong trở về quá muộn, em tuổi lớn, đến con cái cũng sinh nổi nữa."
Thịnh An Ninh xong, cũng theo phát sầu.
...
Thoáng cái tới cuối tháng Tám, Thịnh An Ninh cũng cơ bản thích nghi với khí hậu và cuộc sống ở nơi , rau cải trắng và củ cải trong vườn rau đều cao lên ít.
Ba bạn nhỏ cũng sắp xếp nhà trẻ.
Ôn Tranh trở thành một học sinh lớp một.
Nhà trẻ và trường tiểu học ở cùng một chỗ, mà phòng học lớp một và phòng học lớp mầm non cũng sát vách , An An mỗi ngày đều thể thấy trai nhỏ.
Để thể lúc nào cũng chơi cùng trai nhỏ, An An thường xuyên lên lớp là bỏ chạy phòng học của Ôn Tranh, nhất định cùng một chỗ với Ôn Tranh, mặc kệ cô giáo thế nào cũng .
Tiểu nha đầu một khi bướng bỉnh lên thì dỗ dành thế nào cũng xong.
Cô bé cứ bám lấy mép bàn học, đôi mắt to chằm chằm Ôn Tranh, cái miệng nhỏ nhắn ngừng : "Muốn cùng Phong Tranh Giấy cùng tiến lên lớp, An An cũng ở đây."
Quy tắc gì đó, bây giờ đối với cô bé chẳng chút tác dụng nào.
Cuối cùng, cô giáo cũng bất lực, chỉ thể lấy một cái ghế nhỏ đặt bên cạnh Ôn Tranh cho An An .
Còn dặn dò An An: "Con ở đây học bài cũng , nhưng chuyện, chạy loạn, cũng phá phách cho học bài, ?"
An An lời gật gật đầu: "Không chuyện, chạy loạn."
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Ôn Tranh cũng cách nào, còn cẩn thận xê dịch phía trong một chút, nhường một chút vị trí cho An An .
An An trái , suốt một tiết học nhịn câu nào, cũng theo các bạn nhỏ cùng bài khóa.
Thịnh An Ninh khi chuyện thì dở dở , kéo An An dạy bảo: "Con thể cùng học với Ôn Tranh , là học sinh lớp một, con vẫn là đứa nhỏ lớp mầm non."
An An vui: "An An cũng học lớp một, là thể cùng một lớp với , An An thích Ôn Tranh, nhất định cùng một lớp với ."
Thịnh An Ninh vẫn kiên nhẫn giảng đạo lý với cô bé: "Con như sẽ ảnh hưởng học tập, thế , mỗi ngày chúng đều để Ôn Tranh tới nhà, con đừng phòng học của nữa ?"
An An sự kiên trì của riêng : "Vậy Phong Tranh Giấy cũng đến nhà con, con cũng phòng học của , như con mới thể luôn luôn thấy Phong Tranh Giấy ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1047-su-nhay-ben-voi-so-lieu.html.]
Thịnh An Ninh đỡ trán, , trẻ con bài tập lựa chọn, trẻ con cả hai.
Thương lượng xong, cô tìm Chu Thời Huân, Chu Thời Huân cảm thấy gì, An An chỉ cần phá phách, phòng học lớp một cũng .
Trong mắt , những thứ đều vấn đề, chỉ cần con gái vui vẻ là .
Thịnh An Ninh là cạn lời, quản lý trường học hiện nay cũng quá nghiêm ngặt, nếu cha bận quá, còn mang theo em trai em gái học cùng.
Trường học ở đây, nhiều giáo viên cũng cơ bản đều là ở khu nhà thuộc gia đình quân nhân, chỉ cần bọn nhỏ quá đáng, các cô cũng đều nuông chiều.
An An cứ như danh chính ngôn thuận trở thành cái đuôi nhỏ của Ôn Tranh.
Lúc lên lớp, cô bé yên lặng bò bàn chuyện, cũng theo há to mồm niệm a o e, bẻ ngón tay tập đếm .
Tan học liền quấn lấy Ôn Tranh đòi chơi cùng, cô bé luôn cảm thấy Ôn Tranh là cùng lứa tuổi với , cùng chơi những trò chơi ngây thơ.
Gương mặt nhỏ của Ôn Tranh căng , hình như vui, nhưng hành động phối hợp, phối hợp với An An nhặt lá cây, chân tường xem kiến.
……
Thịnh An Ninh hiếm khi một hôm tan tầm sớm, vốn định đón bọn nhỏ tan học, ở cửa lớn đụng Viên Ngọc Cầm.
Từ khi Mã Ngọc Thành đưa Viên Ngọc Cầm tỉnh kiểm tra sức khỏe, cô vẫn gặp Viên Ngọc Cầm, chỉ Mã Ngọc Thành trở về vì việc, còn Viên Ngọc Cầm ở tỉnh chữa bệnh.
Có một đoạn thời gian gặp, Viên Ngọc Cầm gầy nhiều, sắc mặt vàng vọt một chút m.á.u.
Cả càng là tiều tụy đến mức xong.
Nhìn thấy Thịnh An Ninh, cô nặn một chút nụ : "An Ninh, đây là tan ca ?"
Thịnh An Ninh là quan tâm: "Chị dâu, chị đang ở tỉnh khám bệnh , trở về ?"
Viên Ngọc Cầm thở dài một , cũng định giấu giếm Thịnh An Ninh: "Cô là bác sĩ, cô xem bệnh của còn cứu ?"
Thịnh An Ninh Chu Thời Huân lúc trở về nhắc tới, Mã Ngọc Thành Viên Ngọc Cầm là u.n.g t.h.ư xương hàm, bệnh cũng khó trị, chẳng qua hiện tại nan giải.
Bệnh thủ thuật, đem một bên xương hàm bệnh căn xóa bỏ , diện mạo sẽ sụt lún hủy dung là việc nhỏ, lúc hậu kỳ tái phát còn thể vô cùng đau đớn.
Chính là tráng hán, cũng thể sống sờ sờ đau c.h.ế.t.
Viên Ngọc Cầm thấy Thịnh An Ninh lời nào, khổ một cái: "Có cô cũng thấy thật trị ? Hơn nữa bỏ hết răng bên của , mặt đều sẽ sụp xuống, cùng hủy dung gì phân từng khu từng thứ ? Nếu là như , thà c.h.ế.t còn hơn."
Thịnh An Ninh vội vàng khuyên nhủ: "Chị dâu, chị đừng nghĩ như , Mã Khôn tuổi còn nhỏ, trong nhà thể chị, cái của chị vấn đề lớn."
Viên Ngọc Cầm khổ: "Quá thống khổ, ở bệnh viện xem , thật nhiều bệnh như , khi khai đao cũng sống nổi hai năm."
Thịnh An Ninh cũng đón con nữa, dứt khoát cùng Viên Ngọc Cầm hảo hảo chuyện: "Chị dâu, bệnh án của chị mang về ? thể xem thử xem, tiên đừng nóng vội, hiện tại chị điều tiết tâm lý . việc đối với chị mà khó, nhưng , thể để bệnh ma đ.á.n.h đổ chị, tâm lý của sụp đổ ."
Một phen lời khiến Viên Ngọc Cầm đỏ mắt, đem một xấp đơn từ trong túi đeo chéo lôi đưa cho Thịnh An Ninh: " thể sợ c.h.ế.t chứ, cũng nỡ bỏ con mà."
Thịnh An Ninh nhanh ch.óng lật xem các đơn từ, cơ bản đều là dùng tay , chỗ chữ cẩu thả, cô còn phí sức nhận diện một phen, , nhịn nhíu mày .
Tim Viên Ngọc Cầm trong nháy mắt treo lên, cô dạo chỉ sợ thấy bác sĩ nhíu mày, điều biểu thị bệnh của cô nan giải.
Cất tiếng giọng đều chút phát run: "An Ninh, thật ? Cô cứ việc thật, chuẩn tâm lý ."
Thịnh An Ninh lắc đầu: "Không , liệu hình như chút vấn đề..."
--------------------