Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1041: Có người tìm chuyện
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:11:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh An Ninh Viên Ngọc Cầm đang hì hì chào hỏi hai đứa nhỏ, cô thể cảm nhận rõ ràng rằng, tuy giọng của chị nhẹ nhàng vui vẻ nhưng rõ ràng là trung khí đủ. Ngay cả lúc cãi với chồng , giọng thì vẻ vang dội nhưng thực chất lấy liên tục.
Viên Ngọc Cầm chuyện với Chu Chu và Mặc Mặc xong, thẳng dậy thì Mã Ngọc Thành cũng tới.
Dù từng gặp Thịnh An Ninh, nhưng thấy ảnh của cô và bọn nhỏ ép tấm kính bàn việc của Chu Thời Huân.
Anh nở nụ chất phác chào hỏi: "Là nhà Chu chủ nhiệm , gia đình cô đến vài ngày mà giờ mới gặp, khi nào rảnh thì sang nhà chơi."
Viên Ngọc Cầm liếc xéo một cái: "Sang nhà gì? Để xem cái bản mặt lúc nào cũng kéo dài thở dài tuyệt vọng của ?"
Một câu khiến Mã Ngọc Thành dám ho he thêm lời nào, cũng Thịnh An Ninh ngượng ngùng, chẳng nên ứng phó với cảnh tượng thế nào.
Viên Ngọc Cầm như gì, Thịnh An Ninh: "An Ninh, cô thể đến tìm , dạo đều ở nhà. Vốn dĩ định mời sang ăn cơm, nhưng hai hôm nay bận, đợi chuẩn xong sẽ gọi sang ăn nhé."
Thịnh An Ninh chỉ thể máy móc gật đầu . Cô vốn định nhắc nhở Viên Ngọc Cầm kiểm tra sức khỏe một chút, nhưng nghĩ , nào ai gặp mặt mở miệng bảo bệnh viện khám bệnh, qua thấy điềm , khiến lòng thêm khó chịu.
Viên Ngọc Cầm xong một tràng phong phong hỏa hỏa, hô Mã Ngọc Thành về nhà: "Mau về nhà , nếu sống chung nữa thì chiều nay chúng ly hôn."
Chị đoái hoài đến việc Thịnh An Ninh còn bên cạnh, xong liền mang theo cơn giận rời .
Sắc mặt Mã Ngọc Thành đầy hổ gật đầu với Thịnh An Ninh, đó đuổi theo Viên Ngọc Cầm.
Thịnh An Ninh theo bóng lưng hai , thầm tính toán tìm một cơ hội thích hợp để nhắc nhở Viên Ngọc Cầm, nếu bệnh nghề nghiệp của cô tái phát, sẽ cứ suy nghĩ mãi về chuyện . Hoặc là bàn bạc với Chu Thời Huân xem cách nào .
Dẫn Chu Chu và Mặc Mặc về đến nhà, An An mang hết đồ ăn và đồ chơi trong nhà . Chỉ là vì mới đến nên đồ chơi hạn chế, trái một thùng gỗ xếp hình.
Ôn Tranh yên lặng ghế nhỏ chơi xếp hình. Những khối gỗ màu sắc rực rỡ đối với bé mà thì quá xa xỉ, từng thấy bao giờ.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
An An giống như một cái đuôi nhỏ, dính sát bên cạnh Ôn Tranh: "Anh ơi, ăn bánh quy ?"
Ôn Tranh yên lặng lắc đầu.
An An cầm quả táo: "Anh ơi, ăn táo ?"
Ôn Tranh lắc đầu.
An An cảm thấy hối hận, sớm thế cô bé sẽ lấy đồ chơi cho nữa. Anh gỗ xếp hình là chẳng thèm để ý đến cô bé nữa.
Càng nghĩ càng giận, cô bé bĩu cái miệng nhỏ nhắn bên cạnh Ôn Tranh, tay nhỏ thỉnh thoảng đưa qua phá đám một cái, đẩy đổ khối gỗ Ôn Tranh dựng xong. Ôn Tranh cũng giận, đẩy đổ tiếp tục xếp, tùy ý để An An ở một bên quấy rối.
Còn Chu Hồng Vân và Ôn thì sofa trò chuyện.
Nghe thấy về, An An chạy tìm Thịnh An Ninh mách tội: "Mẹ ơi, ơi, chơi với con."
Thịnh An Ninh qua, phát hiện Ôn Tranh chìm đắm trong thế giới của riêng , chút phản ứng nào với âm thanh bên ngoài. Cô xoa xoa cái đầu nhỏ của An An, an ủi cô bé một chút về phía Ôn Tranh.
Sự chú ý của Ôn Tranh vẫn đặt những khối gỗ, phát hiện tới gần.
Thịnh An Ninh cũng phiền bé, xổm xuống những khối gỗ Ôn Tranh đang dựng. Cậu bé ý tưởng riêng, một đống gỗ xếp hình dựng thành một tòa thành nhỏ, còn cả lầu phòng thủ.
Không giống như An An, chỉ xếp gỗ thật cao, ai cao nhất đó thắng.
Mẹ Ôn thấy Thịnh An Ninh xem hồi lâu mà Ôn Tranh vẫn chào hỏi, vội vàng hô một tiếng: "Lượng Lượng, chào dì thế con."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1041-co-nguoi-tim-chuyen.html.]
Thịnh An Ninh ngăn nhưng kịp, chỉ thấy Ôn Tranh bỗng chốc đầu, trong đáy mắt trong trẻo đầy vẻ ngơ ngác, dường như vẫn thoát khỏi thế giới của chính , tay vẫn còn siết c.h.ặ.t một khối gỗ, ngơ ngác Thịnh An Ninh.
Tựa như một con thú nhỏ kinh động, trông vô cùng đáng thương.
Thịnh An Ninh đành lòng, vội vàng xoa đầu Ôn Tranh: "Không , , cháu cứ chơi , một hồi nữa mới chào dì cũng ."
Chu Hồng Vân cũng với Ôn: "Ai nha, chị đứa nhỏ sợ . An Ninh vẫn thường bảo với , lúc trẻ con đang một việc gì đó thì nhất định đừng quấy rầy, nếu sẽ phá hỏng sự tập trung của nó."
Mẹ Ôn ngẩn một chút: "À, chỉ là thấy đứa nhỏ vô lễ quá thôi."
Thịnh An Ninh xua tay, hiệu Ôn đừng để bụng, cô dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ôn Tranh: "Vừa cháu lắp ghép giỏi, cháu thể cho dì cháu nghĩ thế nào mà như ?"
Ôn Tranh cúi đầu tay Thịnh An Ninh, mím cái miệng nhỏ nhắn một lời, giống như đang nỗ lực suy nghĩ xem nên trả lời câu hỏi của Thịnh An Ninh thế nào.
Thịnh An Ninh cũng khó Ôn Tranh: "Giờ cháu cùng chơi với bọn An An ? Hay là cháu chơi xếp hình tiếp?"
Lần Ôn Tranh hề do dự, đưa tay chỉ chỉ bộ xếp hình, biểu thị bé vẫn chơi xếp hình.
Thịnh An Ninh xoa đầu : "Vậy thì tiếp tục chơi xếp hình nhé."
An An vui vẻ gì mà chu mỏ, tựa ở một bên Ôn Tranh chơi xếp hình, nhưng cũng phá phách nữa.
Mãi cho đến giờ cơm trưa, Ôn mới dẫn Ôn Tranh rời . Bất kể Chu Hồng Vân và Thịnh An Ninh níu kéo thế nào, bà vẫn khách khí chịu ở .
Tiễn Ôn và Ôn Tranh xong, An An ủ rũ cúi đầu, vui chiếc ghế nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn cứ chu lên.
Chu Hồng Vân tới: "An An của chúng thế ? Ai An An vui ?"
An An phồng má, vui: "Không thích tiểu ca ca nữa, chơi với nữa, chẳng chơi với An An gì cả."
Thịnh An Ninh dở dở : "Anh đến nhà là khách, thích chơi xếp hình thì con nên chơi cùng chứ? Đợi chơi chán xếp hình thì chẳng sẽ chơi với con ? Nếu con thật sự thích tiểu ca ca, cho đến nhà nữa nhé, ?"
An An bắt đầu xoắn xuýt, tiểu ca ca trông xinh như , gặp cũng .
Có lẽ đúng, chơi chán xếp hình sẽ chơi với thôi. Cái đầu nhỏ xoay chuyển, bỗng nhiên nảy một ý: "Đem xếp hình tặng cho , để mang về nhà chơi, như sẽ nhanh chơi chán thôi."
Chu Chu thấy thế cuống lên: "Không cho, đó là của con."
An An lườm em: "Cho , chính là cho Tranh."
Hai đứa nhỏ thoáng cái cãi ầm ĩ. Thịnh An Ninh quen , chuyện của bọn trẻ cứ để chính bọn nó tự giải quyết, thật sự giải quyết cô mới tham dự giúp đỡ.
Cô thèm để ý đến hai đứa nữa, thẳng bếp nấu cơm.
Chu Hồng Vân cũng giúp nhặt rau. Chẳng bao lâu, bỗng ngửi thấy trong phòng khách tràn ngập một mùi hôi thối, tựa như mùi từ nhà vệ sinh bay .
Thịnh An Ninh nhăn mũi, còn tưởng là đứa nào đại tiện quần, vội vàng từ bếp chạy : "Sao mà thối thế ?"
Ba đứa nhỏ vẫn ngoan ghế, thấy tiếng thì vẻ mặt ngơ ngác sang. An An cũng ngửi thấy mùi, tay nhỏ bịt cái mũi nhỏ: "Mẹ ơi, thối quá ."
Thịnh An Ninh ngẩng đầu lên, liền thấy ban công thoáng qua một bóng ...
--------------------