Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1039: Đây chính là hương vị của mẹ
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:11:19
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc Chung Thiên Minh và Tiền Mẫn rời , họ vẫn quyến luyến rời, ôm lấy An An chịu buông tay. Tiểu nha đầu mềm mại đáng yêu, cái miệng ngọt, dỗ dành hai mở cờ trong bụng.
Tiền Mẫn còn năm bảy lượt dặn dò An An: "Sáng sớm mai ngủ dậy là tìm bà nội ngay nhé, nếu đưa cháu sang thì bà nội đến đón cháu ?"
An An gật gật cái đầu nhỏ, luôn miệng bảo chứng: "An An , An An dậy là ngay, ăn bánh bao thịt."
Xác định xong , Tiền Mẫn mới hài lòng cùng Chung Thiên Minh rời , còn Chung Ngoãn ở , họ cũng ý kiến gì.
Chung Ngoãn cha xa, thở phào nhẹ nhõm, Chu Triều Dương: "Cảm ơn nhé, những lời , bố về nhà nhất định sẽ hảo hảo cân nhắc."
Chu Triều Dương hì hì : "Cái là gì? Nếu và Tống Tu Ngôn kết hôn, lúc đó sẽ nhà đẻ, mà dám bắt nạt , sẽ xử lý ."
Chung Ngoãn chút ngượng ngùng rộ lên.
Sáng sớm hôm , Thịnh An Ninh ngủ dậy, Tiền Mẫn qua đòi trẻ con: "An An dậy ? Chu Chu và Mặc Mặc ? Đều dậy hết ?"
An An như một chú chim nhỏ lao tới: "Bà nội, An An dậy , đang sang nhà bà nội đây."
Thịnh An Ninh chút ngại: "Lại phiền bác quan tâm, sáng sớm dậy bận việc."
Tiền Mẫn để ý: "Phiền phức gì chứ, dạo rảnh rỗi ở nhà cũng việc gì, nếu bọn An An sang, trong nhà còn náo nhiệt hơn."
Cuối cùng, Tiền Mẫn vui vẻ dẫn ba đứa nhỏ rời , An An còn vô tư chào tạm biệt , chào tạm biệt Chu Hồng Vân.
Thịnh An Ninh Tiền Mẫn dắt ba đứa nhỏ xa, chút bất lực với Chu Hồng Vân: "Cô xem An An nhà khác dỗ một cái là luôn ? Cứ thế vui vẻ theo ."
Chu Hồng Vân cảm thấy : "Bố Chung Ngoãn cũng là đáng thương, vả thật lòng thích bọn An An, tiếp xúc nhiều hơn, chắc chắn sẽ giục Chung Ngoãn sinh con thôi, đến lúc đó chuyện của Tiểu Tống và Chung Ngoãn chẳng tựu thành ?"
Thịnh An Ninh vui vẻ hẳn lên: "Cũng thật hy vọng là như ."
Ba đứa nhỏ ở nhà, Chu Thời Huân cũng , nhà cửa an tĩnh hơn nhiều.
Chu Hồng Vân vườn rau ngoài cửa sổ, gợi ý với Thịnh An Ninh: "Nếu cháu bận, chúng hợp tác xã mua ít hạt giống rau, cô về tưới chút nước cho đất, qua hai ngày nữa là thể trồng rau ."
Thịnh An Ninh ý kiến, đơn giản thu dọn, bộ quần áo cùng Chu Hồng Vân cửa.
Đến cổng khu tập thể, liền thấp thoáng thấy tiếng trống chiêng, đường cũng rõ ràng nhiều .
Chu Hồng Vân tò mò: "Hôm nay cũng lễ tết gì, đường đông thế ?"
Vừa dẫn Thịnh An Ninh qua xem náo nhiệt.
Hai bên đường đầy , còn cầm hoa nhựa và khăn đỏ vẫy chào.
Thịnh An Ninh còn tưởng là đang chào đón lãnh đạo nào đó, đợi đến gần mới thấy, xe quân sự từ từ lái qua, mỗi đầu xe đều buộc hoa đỏ lớn.
Đột nhiên cô hiểu , chắc là hoạt động tiễn đưa nhóm Ôn Lập Sơn miền Nam.
Chu Hồng Vân còn hỏi thăm một vòng, nhỏ với Thịnh An Ninh: "Là tiễn đưa của bộ đội miền Nam, ai nha, cũng là chuyện chuyện . Có điều hai năm nay bên chắc là khá thái bình."
Thịnh An Ninh gì, chỉ ngẩng đầu đám đối diện, Ôn đang bế Ôn Tranh, bạn nhỏ mắt tròn xoe, chằm chằm những xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1039-day-chinh-la-huong-vi-cua-me.html.]
Cô thấy rõ ràng trong mắt đứa trẻ chứa đầy nước mắt, nhưng quật cường để rơi xuống.
Cho đến khi tất cả xe cộ rời , đám dần tản , Ôn vẫn bế Ôn Tranh rời khỏi.
Mẹ Ôn một tay bế đứa nhỏ, một tay giơ lên ngừng lau nước mắt, còn Ôn Tranh một tay ôm cổ bà nội, một cái tay nhỏ khác nắm c.h.ặ.t thành nắm đ.ấ.m, chằm chằm hướng xe ô tô rời .
Thịnh An Ninh tự chủ bước tới, gọi một tiếng dì, chìa tay với Ôn Tranh: "Ôn Tranh, đây để cô bế cháu nào."
Ôn Tranh đầu Thịnh An Ninh, những giọt nước mắt vốn luôn kìm nén trong mắt tức khắc rơi xuống, bé đưa đôi tay nhỏ bé đòi Thịnh An Ninh bế.
Thịnh An Ninh đón lấy đứa trẻ, Ôn rảnh tay, hai bàn tay liên tục lau nước mắt, bà chuyện với Thịnh An Ninh, nhưng cổ họng như thứ gì đó chặn , một chữ cũng .
Chu Hồng Vân cũng nhận Ôn Tranh chính là trai nhỏ mà An An nhắc tới hai ngày , ngờ Thịnh An Ninh quen , dáng vẻ đau lòng của Ôn, bà đột nhiên liên tưởng đến Ôn Trường Sơn: "An Ninh, đây là và con của Trường Sơn ?"
Thịnh An Ninh khẽ gật đầu: "Vâng ạ."
Chu Hồng Vân lập tức bước tới đưa tay dìu lấy cánh tay Ôn: "Chị dâu, chị đừng buồn quá, bây giờ hòa bình , đây chỉ là quân bình thường thôi, qua hai năm nữa là Trường Sơn thể trở về ."
Mẹ Ôn dùng sức lau nước mắt: "Chao ôi, nhưng là hai năm, nó cũng nghĩ xem con trai nó còn nhỏ thế , là một bà già, sức khỏe ngày một kém , nếu thì Lượng Lượng bây giờ? Nếu nó xảy chuyện, đứa nhỏ thế nào?"
Chu Hồng Vân vội vàng an ủi: "Chị dâu, chị đừng nghĩ quẩn, chắc chắn sẽ , hai năm trôi qua nhanh lắm, chị chuyện gì thì thể tìm chúng . Trường Sơn và Thời Huân là bạn chiến đấu mà."
Mẹ Ôn lên tiếng, sức khỏe của bà bà tự rõ, nhưng bà thể kéo chân của con trai, cho nên từ đến nay từng .
Ôn Tranh yên lặng rúc lòng Thịnh An Ninh, khuôn mặt nhỏ vùi hõm cổ cô, lặng lẽ hít hà mùi hương ấm áp dì, đây chắc hẳn là mùi vị của .
Cậu bé từ nhỏ trầm tính, nhỏ hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi, nhưng kỳ thật sớm hiểu chuyện hơn các bạn nhiều.
Chỉ là bé thích chuyện, cơ thể gầy yếu luôn bắt nạt, để bà nội lo lắng, nhiều khi bé cũng chọn cách .
Mọi đều bé là kẻ ngốc, còn là vì bé nên mới hại c.h.ế.t , cho nên bố cũng về nhà.
Cậu bé hy vọng bố thể về nhà bầu bạn với và bà nội, cũng hy vọng là như thế nào.
Nếu thể, bé thà đến thế giới , như sẽ c.h.ế.t ?
Thịnh An Ninh nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng gầy yếu của Ôn Tranh, cũng an ủi Ôn: "Dì , trong nhà việc gì dì cứ đến tìm chúng cháu, cháu ở bệnh viện, dì và bé nếu chỗ nào khỏe thì thể tìm cháu bất cứ lúc nào. Nếu dì bận thời gian trông cháu thì cứ gửi bé sang nhà cháu, nhà cháu ba đứa nhỏ, bạn với Ôn Tranh."
Chu Hồng Vân gật đầu: " , chị thể dắt cháu đến tìm , hai chúng thể cùng trò chuyện."
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Mẹ Ôn liên tục cảm tạ, đưa tay bế Ôn Tranh: "Lượng Lượng, chúng về nhà thôi con?"
Ôn Tranh chịu rời khỏi Thịnh An Ninh, chỉ yên lặng ôm lấy cổ cô, ngẩng đầu lên, dùng hành động để bày tỏ ý nghĩ của .
Thịnh An Ninh ngẫm buổi sáng cũng việc gì: "Hay là cứ sang nhà cháu một lát, coi như nhà cửa, dì và Ôn Tranh dễ sang chơi."
Mẹ Ôn ngại , nhưng thấy thái độ của Ôn Tranh, nghĩ đến đứa nhỏ đáng thương, bà chỉ thể do dự một chút đồng ý: "Vậy thì phiền quá."
--------------------