Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1033: Ghen tị khiến con người ta trở nên biến dạng

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:10:42
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thịnh An Ninh thể hiểu nổi mạch não của Vương Hương Lan. Nếu bản điều kiện, giúp đỡ nhà đẻ một chút cũng , nhưng để và con cái sống khổ sở như thế , thắt lưng buộc bụng chắt bóp từng đồng để đem về nhà ngoại, cô thật sự cách nào thấu hiểu nổi.

 

Cho dù cha đe dọa, cô cũng hiểu tại sợ hãi sự đe dọa đó? Chuyện vốn dĩ là do cha sai mà.

 

Chu Hồng Vân cảm thán một câu: "Quả nhiên là đáng thương tất chỗ đáng hận."

 

Thịnh An Ninh suy nghĩ một chút: "Vậy chúng ít tiếp xúc với chị thôi."

 

Nói là ít tiếp xúc, nhưng khi Thịnh An Ninh dẫn ba đứa nhỏ chơi bóng cây bên ngoài, tình cờ gặp Vương Hương Lan. Lần bên cạnh chị còn một cô bé cao gần bằng chị .

 

Đó chắc hẳn là con gái chị , một cô bé tầm mười một, mười hai tuổi, mặc một chiếc váy màu xám vặn, mái tóc ngắn cắt lởm chởm so le, phần tóc mái dày cộp che kín cả trán.

 

Đứa trẻ hề sự hoạt bát của lứa tuổi, ngược toát một vẻ lầm lì, u ám hề phù hợp với lứa tuổi của .

 

Vương Hương Lan chú ý tới Thịnh An Ninh đang ở bóng cây, chị đang giận dữ mắng mỏ đứa con gái bên cạnh: "Mày bao nhiêu tuổi ? Mười hai tuổi đấy. Còn suốt ngày chạy ngoài, việc nhà xong ? Con gái lớn chừng ở nhà chút việc vặt, chỉ chơi rông, định giống mấy loại thẹn , bỏ nhà theo trai ?"

 

Cô bé mắng đến mức đầu càng cúi thấp hơn, gáy cong như một cánh cung.

 

Vương Hương Lan thấy con gái lời nào thì càng tức giận hơn: "Trương Ngọc Khiết, tao bảo cho mày , nếu mày dám chuyện trơ trẽn, tao sẽ đ.á.n.h gãy chân mày."

 

Trương Ngọc Khiết đỏ hoe mắt ngẩng đầu Vương Hương Lan: "Mẹ, con , con chỉ tìm bạn học mượn cuốn sách thôi."

 

Vương Hương Lan nhổ một bãi nước bọt: "Mượn sách? Mượn sách cả bạn nam ở đó? Mày mày xem, cửa còn mặc váy, mà trơ trẽn thế hả?"

 

Những lời mắng nhiếc tiếp theo bắt đầu trở nên khó lọt tai, đối với con gái ruột của mà chị cứ một câu "đồ đê tiện", hai câu " thẹn".

 

Thịnh An Ninh mà sững sờ, sợ những lời bẩn tai bọn trẻ, cô vội vàng gọi một tiếng: "An An, Chu Chu, Mặc Mặc, chúng sang bên chơi, ?"

 

Nghe thấy tiếng động, Vương Hương Lan mới chú ý tới bên cạnh , đầu , hóa là Thịnh An Ninh đang dẫn theo ba đứa nhỏ.

 

Sắc mặt chị tối sầm , đưa tay tát mạnh một cái gáy con gái: "Còn mau về nhà, để tao xem mày còn dám chạy loạn nữa ."

 

Vừa chị tăng tốc bước chân, dẫn con gái rời .

 

Thịnh An Ninh vô cùng chấn động, đây là loại , thể dùng những lời độc địa như thế để mắng c.h.ử.i con gái ?

 

tâm lý cực kỳ bình thường .

 

Đứa trẻ sinh trong một gia đình như thế thật sự quá đáng thương.

 

Tuy rằng lo chuyện bao đồng, nhưng cứ gặp chuyện liên quan đến trẻ con là cô kìm lòng đồng cảm. Buổi tối, cô vẫn kể chuyện ban ngày gặp cho Chu Thời Huân : "Vương Hương Lan đối xử với con gái như , chồng chị ý kiến gì ?"

 

Chu Thời Huân cũng ngạc nhiên, ai đối xử với con cái như thế? Anh nhớ chồng của Vương Hương Lan: "Chồng chị cũng là hiền lành, bình thường ít khi lên tiếng."

 

Cũng chính vì thấy chồng Vương Hương Lan thật thà, nghĩ rằng cả nhà họ đều như nên mới nhường mảnh đất trồng rau cho họ.

 

Chu Hồng Vân xong thì " ơi" hai tiếng, vỗ đùi bôm bốp: "Sao loại như thế chứ, con gái ruột của thể mắng nhiếc như ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1033-ghen-ti-khien-con-nguoi-ta-tro-nen-bien-dang.html.]

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Thịnh An Ninh cũng cảm thấy thể tưởng tượng nổi: "Chúng chắc chắn tư cách can thiệp, nhưng chẳng lẽ Hội Phụ nữ quản ? Nếu chị còn mắng con gái như nữa, sẽ phản ánh với Hội Phụ nữ."

 

Chu Hồng Vân gật đầu lia lịa: ", tin là ai quản . Một đứa trẻ ngoan ngoãn mà cứ mắng nhiếc thế thì sớm muộn gì cũng xảy chuyện."

 

Thịnh An Ninh thể khẳng định, tâm lý của đứa trẻ tuyệt đối bình thường.

 

Trong hai ngày tiếp theo, Thịnh An Ninh đến bệnh viện thủ tục nhận việc và xác định thời gian . Phía bệnh viện cân nhắc cô mới đến nên cho cô một tuần nghỉ ngơi để quen với môi trường xung quanh, đó mới chính thức bắt đầu công việc.

 

sự tiến cử của Chu Khắc Minh, cộng thêm vài ca phẫu thuật mẫu mực như trong sách giáo khoa của Thịnh An Ninh, bệnh viện cảm thấy như nhặt bảo bối nên coi trọng cô.

 

Điểm duy nhất là phía bệnh viện phòng phẫu thuật chuyên dụng cho khoa ngoại não, viện trưởng chút khó xử Thịnh An Ninh: "Để cô ở bệnh viện chúng , đúng là nhân tài trọng dụng ."

 

Thịnh An Ninh nghĩ : "Sẽ ạ, cháu còn nhiều chỗ học tập các thầy, thể học hỏi ở mỗi khoa một chút."

 

Viện trưởng ý kiến gì: "Vậy cô về nhà cứ cân nhắc xem bắt đầu học tập từ khoa nào, đến lúc đó tới báo một tiếng, sẽ sắp xếp cho cô."

 

Thịnh An Ninh mực sủng ái mà lo sợ, mới nào đến viện trưởng coi trọng như . Tuy rằng bản chút bản lĩnh mang theo nhưng cô cũng thể quá kiêu ngạo, khiêm tốn cảm ơn rời .

 

Từ bệnh viện , vặn ngang qua cửa hàng, Thịnh An Ninh mua cho bọn nhỏ một ít bánh quy.

 

Lúc chơi đùa đói thể ăn.

 

Trong nhà dù cũng ba tiểu gia hỏa, cho nên những thứ chuẩn bao nhiêu thì tốc độ vơi cũng nhanh.

 

Mua bánh quy xong , cô một nữa gặp Vương Hương Lan, nhưng Vương Hương Lan một .

 

Vương Hương Lan xách một cái giỏ, giỏ còn đậy một mảnh vải hoa nhí, bên trong đựng cái gì. Mà mắt cô cứ chằm chằm mấy bao bánh quy tay Thịnh An Ninh. Vốn dĩ đang lạnh mặt một , lúc đột nhiên rộ lên: "Chị dâu, chị cũng ngoài mua đồ ? Đây là mua gì thế?"

 

Giọng điệu Thịnh An Ninh nhạt: "Mua chút đồ ăn cho con."

 

Vương Hương Lan đầy mặt kinh ngạc: "Đồ ăn? Em còn thấy bao giờ, lẽ nào là bánh quy? Loại bánh quy ăn ngon ? Nếu ngon, em cũng mua cho Tiểu Khiết nhà em một ít."

 

Thịnh An Ninh , đây là đòi ăn một cách lộ liễu đây mà: "Ngon, con nhà thích, cũng thích. Cô mua một ít , tuyệt đối thiệt ."

 

Vương Hương Lan thấy Thịnh An Ninh ý định mở cho nếm thử, bèn bập bập môi: "Con nhà em ăn uống kén chọn lắm, nếu mua về mà nó thích thì chẳng là lãng phí , một bao bánh quy chắc hai đồng tiền nhỉ."

 

Thịnh An Ninh : " thế, còn đắt hơn ăn thịt. Nếu kén ăn như thì đừng mua nữa, bằng mua hai cân thịt . Không với cô nữa, nhanh ch.óng trở về, bọn nhỏ ở nhà đang đợi."

 

Nói xong cô cũng Vương Hương Lan, đầu mà bước nhanh rời .

 

Vương Hương Lan đầu tiên xin đồ ăn. Nếu là thường ngày, cô như thì đều vì nể mặt mà mở cho cô nếm một miếng. Cho dù trong lòng rốt cuộc cũng vui vẻ gì, nhưng ở chuyện ăn uống, cũng nỡ quá tuyệt tình.

 

cũng sống trong cùng một đại viện, tất cả đều cúi đầu thấy ngẩng đầu thấy.

 

Nhìn bóng lưng Thịnh An Ninh rời , tròng mắt Vương Hương Lan như lồi ngoài. Nghĩ đến đồ vật trong giỏ, thêm nhà đẻ thúc giục đòi tiền, cuối cùng cô chỉ thể c.ắ.n răng, khoác giỏ ngoài.

 

Vừa nghĩ cách để kiếm tiền, ghen tị với Thịnh An Ninh mới dọn đến. Nuôi ba đứa nhỏ mà cảm thấy ngày tháng trôi qua thật , ba đứa trẻ mặc đồ sạch sẽ xinh , ngay cả Thịnh An Ninh cũng mặc váy , gương mặt nõn nà tựa như thiếu nữ...

Loading...