Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1032: Thân thế đáng thương

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:10:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thịnh An Ninh nghĩ tới đoạn đối thoại giữa Chu Thời Huân và Ôn Trường Sơn ở bên ngoài, cô còn tưởng Ôn Trường Sơn vẫn độc , bèn đầu hỏi Chu Thời Huân: "Vậy những lời với Ôn Trường Sơn lúc ở ngoài đó, liệu kích động quá ?"

 

Chu Thời Huân lắc đầu: "Sẽ , để ý chuyện ."

 

Thịnh An Ninh thầm đồng tình, gia đình tan tác, thể ngưỡng mộ gia đình khác mỹ mãn cho .

 

Chu Triều Dương quen Ôn Trường Sơn nên cũng chẳng mấy hứng thú với chủ đề , trái quan tâm đến vườn rau bên ngoài: "Anh cả, vườn rau ngoài ? Mấy loại rau đó nhổ hết ?"

 

Chu Thời Huân "ừm" một tiếng, Chu Triều Dương kinh hô lên: "Vương Hương Lan thế mà chịu trả vườn rau cho ? Trước đây em gì, chiếm tiện nghi, lúc cần nhờ vả thì năng ngọt xớt, nhưng hễ lấy đồ là lập tức lật mặt ngay. là chẳng gì."

 

Chu Thời Huân thấy kỳ quái: "Suốt ngày em rảnh rỗi quá nhỉ, còn thời gian hóng hớt thị phi khắp nơi."

 

Anh ngoại trừ việc nhận hàng xóm là ai thì căn bản bao giờ chuyện nhiều, cũng chẳng hề tính cách đối phương . Anh cảm thấy những việc liên quan gì đến .

 

Chu Triều Dương đắc ý nhướng mày: "Tất nhiên em quan tâm , em đây cũng coi như là chị dâu tìm hiểu hàng xóm một chút, đỡ để chị lừa gạt."

 

Thịnh An Ninh phì : "Em cũng lý đấy, em phân tích cho chị thử xem."

 

Chu Triều Dương hì hì , bắt đầu kể lể chi tiết cho Thịnh An Ninh về hàng xóm lầu và xung quanh: "Phần lớn đều khá , chỉ Vương Hương Lan là chiếm tiện nghi, vợ chồng lầu nhà chị thì tình cảm , thường xuyên đ.á.n.h , thấy tiếng ném đồ đạc lắm. Tầng ba là nghiên cứu, bình thường cũng ở nhà. Còn Viên Ngọc Cầm ở đơn nguyên bên cạnh, chị gặp là ngay, ăn diện quá lòe loẹt, ở khu tập thể thì quá nổi bật ."

 

Thịnh An Ninh gật đầu: "Ừm, hôm nay chị gặp Viên Ngọc Cầm , chị thấy cũng mà, dù lòng yêu cái ai cũng ."

 

Chu Triều Dương lắc đầu nguầy nguậy: "Chị dâu, em trông mặt mà bắt hình dong là đúng, nhưng chờ chị tìm hiểu thêm vài ngày nữa là ngay, em bừa ."

 

Chu Thời Huân liếc Chu Triều Dương một cái: "Mau ăn cơm , ăn xong thì về sớm một chút. Chuyện nhà khác nhất em nên ít ngóng, cũng ít ngoài hóng hớt thôi."

 

Chu Triều Dương thè lưỡi, nhu thuận "ồ" một tiếng cúi đầu ăn cơm.

 

Chu Thời Huân chỉ hai ngày nghỉ, sáng sớm hôm , dậy mua bữa sáng về vội vã .

 

Thịnh An Ninh dậy nổi, khi xa cách lâu ngày gặp , lúc nào cô cũng chồng thể lực cực Chu Thời Huân rèn luyện cho một phen, trong lúc chìm đắm, cô nhịn mà nghĩ huấn luyện hằng ngày đúng là giống bình thường.

 

Lúc tỉnh dậy cũng chẳng là mấy giờ, chỉ thấy ngoài cửa sổ tiếng chuyện, ba đứa nhỏ thì yên lặng một cách quá mức.

 

Thịnh An Ninh nghỉ ngơi một hồi mới dậy, quần áo ngoài, thấy ba đứa trẻ trong phòng, trái thấy tiếng Chu Hồng Vân đang chuyện phiếm với ai đó ở bên ngoài.

 

tới bên cửa sổ một cái, ba nhóc tỳ đang nghịch đất ở mảnh vườn mới lật, còn Chu Hồng Vân thì đang tán gẫu với hai phụ nữ trạc tuổi .

 

Từ biểu cảm của ba thể thấy , e là đang bàn tán chuyện bát quái gì đó.

 

Vệ sinh cá nhân xong xuôi, cô bếp, trong nồi vẫn còn bánh bao và trứng luộc nước giữ nóng, bàn ăn còn một đĩa dưa muối nhỏ.

 

Thịnh An Ninh cũng vội, thong thả ăn xong bữa sáng, thấp thoáng thấy tiếng của mấy phụ nữ, hình như nhắc đến vườn rau.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1032-than-the-dang-thuong.html.]

Chẳng mấy chốc, Chu Hồng Vân dẫn ba đứa trẻ trở về, còn cao giọng chào tạm biệt đối phương.

 

Vừa nhà, bà nhỏ giọng dặn dò ba đứa nhỏ: "Mẹ vẫn còn đang ngủ, các cháu nhỏ tiếng thôi nhé, rửa tay xong uống nước."

 

An An cũng học theo dáng vẻ của cô bậc , khẽ: "Mẹ là đồ sâu lười, mặt trời chiếu đến m.ô.n.g mà vẫn chịu dậy."

 

Thịnh An Ninh dở dở tới: "Cái miệng nhỏ , con bảo ai là sâu lười đấy?"

 

An An ngẩng mặt lên thấy , khanh khách nhào tới: "Mẹ ơi, An An , An An bảo ai ngủ dậy mới là sâu lười, dậy thì nữa."

 

Thịnh An Ninh véo nhẹ má nhỏ của An An: "Con bé , cái miệng nhỏ khéo nịnh thật đấy, mau rửa tay ."

 

Chu Hồng Vân cũng ngạc nhiên khi thấy Thịnh An Ninh dậy: "Sao ngủ thêm một lát? Mấy ngày nay đường cháu cũng nghỉ ngơi , do bọn bác ở bên ngoài chuyện to quá cháu thức giấc ?"

 

Thịnh An Ninh lắc đầu: "Không ạ, hai dì ở bên ngoài ở bác?"

 

Chu Hồng Vân dắt bọn trẻ rửa tay : "Ở tòa nhà đối diện đấy, vườn rau của họ ngay sát vách nhà , họ qua dọn dẹp vườn nên tán dẫu vài câu."

 

"Họ bảo chúng đòi vườn rau khiến ai cũng thấy bất ngờ, kể ít chuyện về cô Vương Hương Lan . Bất quá bác đều tiếp lời, chỉ họ thôi. Dù chúng cũng mới đến, cũng những thế nào, vạn nhất bác sai điều gì để họ truyền ngoài, tưởng bác là kẻ thích gây chuyện thị phi. Quay đầu thêm phiền phức cho cháu và Thời Huân."

 

Về phương diện , Chu Hồng Vân vẫn hiểu chuyện.

 

Thịnh An Ninh gật đầu: "Chính là ạ, chúng chỉ cần ."

 

Chu Hồng Vân lau tay cho bọn nhỏ, rót nước đun sôi để nguội mấy cái ca nhỏ, để ba đứa trẻ ghế băng nhỏ uống nước, tới tiếp tục nhún thuận với Thịnh An Ninh: "Cái cô Vương Hương Lan ở mảnh tiếng bá đạo, thích chiếm tiện nghi, đúng như Triều Dương đấy, lúc chiếm lợi thì còn hơn hát. hễ chiếm lợi là lập tức lật mặt nhận quen ngay."

 

"Nhà cô chỉ một đứa con, học lớp năm , mùa thu là lên lớp sáu, thì cũng là đứa trẻ lớn . Vậy mà cô còn khắp nơi xin quần áo cũ khác cần về cho con mặc. Lại còn là con gái nữa chứ, cháu bảo con gái sắp lên trung học cũng , thể cứ mặc đồ thừa mãi ."

 

Thịnh An Ninh tò mò: "Chẳng lẽ gia đình khó khăn? Nên tiết kiệm tiền cho nhà? Nếu chỉ một cô con gái thì đến mức đối xử tệ bạc như ."

 

Mặc dù bây giờ lương thấp, nhưng lương một thể nuôi sống một nhà, huống chi là đơn vị như của Chu Thời Huân, phúc lợi đãi ngộ vẫn , nhà sống ở đây mỗi tháng đều trợ cấp.

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Cho dù trong nhà chỉ một thì cũng thể sống dư dả.

 

Chu Hồng Vân đúng là ngóng : "Nghe Vương Hương Lan kiếm chút tiền đều đem giúp đỡ hai đứa em trai , dù chính là tiền đều đem về bù đắp cho nhà đẻ, một nhà bên đó đều chờ cô cứu tế. Cô đưa là bố dọa kéo đến đây loạn."

 

Chuyện như Thịnh An Ninh vẫn là đầu : "Ở đây con gái gả như bát nước hắt ? Sao còn quản nhà đẻ nhiều thế? Hơn nữa cứ quản mãi như , chồng cô ý kiến gì ?"

 

Chu Hồng Vân bĩu môi: "Sao thể ý kiến, cho nên cô mới tự nghĩ cách đấy thôi. Chẳng là trồng rau đem bán , nhà nỡ ăn, đều đem bán hết. Bình thường họ chỉ ăn chút lá rau thừa thôi, khi thì ăn ở nhà ăn, dày mặt lấy cơm từ nhà ăn mang về."

 

"Dù cũng là một con 'gà sắt' tiếng, ai ngang qua cô cũng chiếm chút tiện nghi mới thôi."

 

--------------------

 

 

Loading...