Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1031: Anh ta ấy à, tên là Ôn Trường Sơn

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:10:40
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chu Thời Huân chỉ tập trung cúi đầu nhổ mạ rau trong ruộng, chẳng thèm để ý đến Ôn Trường Sơn đang bờ ruộng.

 

Ôn Trường Sơn đàn ông mặt cảm xúc , chút bất lực: "Chu Thời Huân, rốt cuộc chuyện đấy?"

 

Chu Thời Huân ngẩng đầu: "Nghe thấy , tai điếc ."

 

Ôn Trường Sơn nản lòng: "Vậy những phương án , nghĩ thế nào?"

 

Chu Thời Huân ôm một bó mạ rau ném xuống bờ ruộng ngay sát chân Ôn Trường Sơn, khiến giật vội vàng nhảy sang bên cạnh hai bước, lúc mới chậm rãi : "Không ý kiến gì, mấy thứ đó chỉ tổ hoa hòe hoa sói, thực tế."

 

Ôn Trường Sơn trợn mắt Chu Thời Huân: "Hoa hòe hoa sói? Anh thực sự kỹ đang hả? Phương án huấn luyện của vấn đề ở ?"

 

Chu Thời Huân lúc mới thẳng lưng lên, Ôn Trường Sơn với vẻ mặt thản nhiên: "Nếu cảm thấy vấn đề thì đừng hỏi . Hơn nữa hiện tại cũng ở đơn vị tác chiến, cũng rời nhiều năm , suy nghĩ của lẽ lạc hậu."

 

Lời nhận xét như là điều Ôn Trường Sơn thể chấp nhận .

 

Anh chống nạnh khí hù hù Chu Thời Huân, đột nhiên nhận gì đó đúng: "Này, đến đơn vị tìm , bảo ở nhà, rảnh rỗi mấy thứ rau cỏ gì? Chị dâu và đang ở kinh thành ?"

 

Chu Thời Huân vốn luôn biểu cảm gì, bỗng nhiên nhướng mày, đáy mắt ẩn hiện vài phần vui vẻ và đắc ý: "Ai bảo đang ở kinh thành? Ngày hôm qua tới , nếu rảnh rỗi việc gì thì qua đây giúp dọn dẹp mấy mảnh đất , còn đang chờ trồng rau đây. Hiện tại cả một gia đình lớn ăn cơm đấy."

 

Ôn Trường Sơn ngẩn một hồi, luôn cảm thấy loại lời giống như Chu Thời Huân thể , cảm giác trái ngược.

 

Đợi đến khi rõ vẻ mặt đắc ý mặt Chu Thời Huân, nhịn mà c.h.ử.i thề một câu: "Anh đúng là đ.â.m d.a.o tim mà, Chu Thời Huân, đừng tưởng đang tính toán chủ ý gì."

 

Chu Thời Huân tĩnh táo nhắc nhở: "Là rõ ràng đang tính toán chủ ý gì."

 

Ôn Trường Sơn tức đến nghẹn lời, Chu Thời Huân nữa, về phía cửa khu tập thể: " xem chị dâu, chào hỏi một tiếng, tới vội vàng cũng mua đồ gì, thật là ngại quá..."

 

Thịnh An Ninh bên cửa sổ, rõ mồn một cuộc đối thoại của hai , thấy một mặt ngây thơ của Chu Thời Huân, cô nhịn lên, thấy Ôn Trường Sơn tới, cô vội vàng mở cửa.

 

Ôn Trường Sơn mới gõ cửa một cái, Thịnh An Ninh kéo cửa , thoải mái chào hỏi: "Chào nhé, mau nhà ."

 

Người đàn ông mắt tuy rằng tướng mạo ưu tú như em nhà họ Chu Tống Tu Ngôn, nhưng toát lên vẻ cương nghị và thẳng thắn.

 

Ôn Trường Sơn thấy Thịnh An Ninh, cũng thu bộ dạng vui đùa với Chu Thời Huân lúc nãy: "Chào chị dâu, tới, cứ thế tay mà đến, chị xem trong nhà thiếu cái gì, mua ngay."

 

Thịnh An Ninh đang lời khách sáo, mà trong lòng nghĩ . Cô vội xua tay: "Không cần cần, trong nhà cái gì cũng , nhà , buổi trưa vặn ở ăn sủi cảo."

 

giới thiệu Chu Hồng Vân từ trong bếp cho .

 

Chu Hồng Vân vốn là tính cách nhiệt tình hiếu khách, ở đây quen, trong nhà khách đến thì càng nhiệt tình hơn, tay lau tới lau lui tạp dề, mời Ôn Trường Sơn phòng: "Mau nhà , một lát nữa ở nhà ăn sủi cảo, nhiều lắm."

 

An An cũng giống như một tiểu nhân tinh, chạy tới: "Chào chú ạ, hoan nghênh chú đến nhà cháu khách. Cháu tên là An An."

 

Ôn Trường Sơn cô bé: "Cháu là An An , cháu lớn lên thật là xinh , chú tới vội quá, mang đồ ăn ngon cho cháu, một lát nữa dẫn cháu cửa hàng phía mua ?"

 

An An ngẩng cái đầu nhỏ Ôn Trường Sơn nghiêm túc, đó dùng sức lắc đầu: "Không ạ, ngoài với lạ, cũng nhận đồ của lạ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1031-anh-ta-ay-a-ten-la-on-truong-son.html.]

Chu Thời Huân để đôi bàn tay đang lấm bẩn tới, liếc mắt Ôn Trường Sơn một cái: “Cậu trông chẳng giống chút nào, đừng đứa nhỏ sợ, mau nhà .”

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Ôn Trường Sơn cũng khách khí mà nhà xuống, bắt đầu kể với Thịnh An Ninh về mối quan hệ giữa và Chu Thời Huân: “Hai chúng nhập ngũ cùng một năm, từ hồi ở tiểu đội tân binh ở cùng , chỉ là tu nghiệp thì tách , đến các đơn vị khác . Sau đó đến viện nghiên cứu hai, vẫn ở quân đội. Thật khéo là hiện tại nơi đơn vị đóng quân gần viện hai bên .”

 

Thịnh An Ninh ngờ Chu Thời Huân và Ôn Trường Sơn quen lâu đến .

 

Đó thể thấy tình cảm của hai vẫn .

 

Tính cách Ôn Trường Sơn tệ, năng lực ăn , chỉ là khi thấy ba đứa nhỏ đang chơi đùa trong phòng khách, khẽ thở dài một tiếng: “Nhìn ba đứa nhỏ nhà cô, thấy thật với Lượng Lượng nhà .”

 

Thịnh An Ninh chỉ nghĩ là vì vợ con của Ôn Trường Sơn ở quê, một năm gặp một nên mới phát lời cảm thán như , sợ Ôn Trường Sơn buồn nên cô cũng tiếp lời chủ đề .

 

Sau khi Ôn Trường Sơn ăn cơm trưa xong rời , cửa hàng mua một đống lớn đồ đạc mang về, đến cửa cũng , đặt đồ xuống là bỏ chạy.

 

Thịnh An Ninh một đống bánh ngọt, bánh quy, còn sữa bột, đồ hộp, bột mạch nha, chút khó xử: “Ôn Trường Sơn cũng quá khách khí , mua nhiều đồ thế , chắc chắn tốn ít tiền , nếu mà thể trả thì .”

 

Chu Thời Huân liếc mắt một cái: “Không , cứ giữ , đầu mua cho con bộ quần áo là .”

 

Thịnh An Ninh chút tò mò: “Con cũng ở bên ?”

 

Chu Thời Huân gật đầu: “Ở đây, chỉ là vợ qua đời vì khó sinh khi sinh con, đứa nhỏ từ nhỏ lớn lên cùng bà nội.”

 

Thịnh An Ninh khi thì nổi những chuyện : “Đứa nhỏ bao tuổi ? Khi nào chúng thời gian thì xem một chút.”

 

“Lớn hơn An An và bọn trẻ hai tuổi, là một bé trai, năm nay gần sáu tuổi .”

 

Chu Hồng Vân bên cạnh khỏi xuýt xoa thở dài: “Đứa nhỏ đáng thương quá, từ nhỏ . Thế Ôn Trường Sơn tái giá ?”

 

Chu Thời Huân lắc đầu: “Không .”

 

Chu Hồng Vân cảm thán: “Cũng là một đáng thương, cha cũng dễ dàng gì.”

 

Thịnh An Ninh ghi nhớ sự kiện lòng, đợi khi Chu Thời Huân rảnh, họ sẽ thăm đứa nhỏ.

 

Buổi tối, Chu Triều Dương qua ăn chực, Thịnh An Ninh bèn với cô về Ôn Trường Sơn: “Em quen Ôn Trường Sơn ?”

 

Chu Triều Dương gật đầu: “Quen ạ, một em đến tìm cả, vặn cũng ở đó. Sau , em còn gặp vài ở cửa hàng, dẫn theo con trai nữa. Có điều con trai trông gầy nhỏ, cảm giác còn mập bằng An An.”

 

An An lập tức phản bác: “An An mập, An An mập.”

 

Chu Triều Dương vội vàng đổi miệng: “Là cô út sai , An An mập, An An là xinh nhất.”

 

Sau đó cô tiếp tục với Thịnh An Ninh: “Một đứa trẻ gầy nhỏ, trông gan cũng bé, lúc em chào hỏi Ôn Trường Sơn, thằng bé cứ trốn lưng , chỉ ló cái mặt nhỏ thôi.”

 

Sự đồng cảm của Thịnh An Ninh tăng lên vài bậc, nghĩ thầm nếu gặp đứa nhỏ , nhất định đối xử hảo hảo với nó, nhưng cô ngờ rằng, đứa nhỏ và gia đình họ duyên nợ sâu nặng.

 

--------------------

 

 

Loading...