Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1023: Hai người kỳ lạ
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:10:32
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Hồng Vân bế Mặc Mặc luống cuống một hồi, đại não trống rỗng, miệng ngừng gọi: "Chu Chu, Chu Chu!"
Bà vẫn còn ôm tâm lý cầu may, nghĩ liệu Chu Chu theo kịp , tìm Thịnh An Ninh .
Thịnh An Ninh đang dẫn An An trở về, từ xa thấy tiếng gọi lạc cả giọng của Chu Hồng Vân, cô kịp nghĩ gì khác, bế thốc An An lên lao về.
Vừa đến nơi thấy Chu Hồng Vân đang bế Mặc Mặc, miệng vẫn còn gọi Chu Chu.
Thịnh An Ninh sợ đến mức da đầu tê dại: "Có chuyện gì , Chu Chu ?"
Chu Hồng Vân nghẹn ngào: "Vừa nãy Mặc Mặc chảy m.á.u cam, cô đưa thằng bé rửa một chút, thấy Chu Chu . Cô còn tưởng nó tìm cháu, ôi chao, đứa nhỏ thể chứ."
Thịnh An Ninh vội vàng an ủi: "Cô đừng vội, tàu hỏa từng dừng , Chu Chu chắc chắn vẫn ở tàu, chúng chia tìm."
Nói xong, cô bế An An khoang giường quanh một vòng, tuy Trương Hồng và Bàng Tiểu Binh mặt ở đó, nhưng hành lý của họ vẫn còn nguyên.
Cô bế An An ngoài, với Chu Hồng Vân đang hoảng đến mức lục thần vô chủ: "Cô, cô đừng vội, nãy cháu vẫn luôn ở toa phía , thấy ai dẫn Chu Chu qua đó cả. Bây giờ cô bế Mặc Mặc tìm ở các toa phía , cháu tìm ở các toa phía ."
Chu Hồng Vân vội vàng gật đầu đáp ứng: "Được, ."
Đứa nhỏ mà mất, chẳng là đòi mạng già của bà . Không, cho dù lấy mạng già của bà thì ích gì? Đứa trẻ cũng chẳng về .
Thịnh An Ninh bế An An về phía tìm kiếm, cô vẫn cảm thấy thể nào cứ thế mà mất tích , hơn nữa trong toa tàu là , Chu Hồng Vân gọi lớn như , nhiều xem.
Ngồi tàu hỏa vài ngày, tuy chuyện nhưng đều Chu Hồng Vân và Thịnh An Ninh mang theo ba đứa nhỏ sinh ba.
Lúc , nhiệt tình lên tiếng: "Không thấy đứa nhỏ nhà cô , các cô phía tìm xem, chúng chú ý nên nó chạy qua ."
"Đừng nóng vội, ở tàu hỏa mà, chắc chắn mất ."
" đấy, cũng nên với nhân viên tàu một tiếng, để họ phát thanh cùng tìm. Lúc tàu chạy nhanh thế , chẳng lẽ kẻ buôn bế đứa trẻ nhảy tàu ."
Những lời an ủi lao xao Thịnh An Ninh yên lòng, ngược càng thêm lo lắng.
Cô dẫn theo An An tìm qua hai toa tàu thì thấy Bàng Tiểu Binh và Trương Hồng đang bế Chu Chu tới.
Chu Chu thấy , đôi mắt to cong lên, hớn hở chìa tay : "Mẹ."
Thịnh An Ninh trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chỉ là nảy sinh nghi hoặc, tại là bọn họ bế đứa trẻ? Cô đanh mặt bế lấy Chu Chu, phát mạnh một cái m.ô.n.g nó: "Sao con chạy lung tung? Có và cô bà nội sẽ lo lắng ?"
Chu Chu là đau sợ, "oa" một tiếng lên, ôm c.h.ặ.t lấy cổ Thịnh An Ninh chịu buông tay.
An An bên chân , cũng ôm c.h.ặ.t lấy chân Thịnh An Ninh, ánh mắt đầy cảnh giác Trương Hồng và Bàng Tiểu Binh.
Trương Hồng thấy Thịnh An Ninh nổi giận, vội vàng giải thích: "Cô đừng giận, đứa nhỏ nãy tìm Chu Thẩm, kết quả là chạy quá chỗ, tìm thấy nên cứ thế chạy thẳng về phía , vặn gặp chúng nên chúng đưa nó về."
Thịnh An Ninh chỉ thể gật đầu cảm ơn: "Thật sự quá cảm ơn hai , đứa nhỏ nghịch ngợm quá, cũng may là gặp hai , nếu còn chạy lạc mất."
Trương Hồng vội xua tay: "Không cần khách khí, cũng là việc nên thôi, vả đều là cha , đứa trẻ mất thì lớn sẽ sốt ruột thế nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1023-hai-nguoi-ky-la.html.]
Bàng Tiểu Binh cũng ở một bên theo: " đúng đúng, chúng cũng coi như duyên phận, thể gặp cùng một chuyến tàu."
Thịnh An Ninh lời cảm ơn, một tay bế Chu Chu, một tay dắt An An về toa của .
Mọi thấy đứa trẻ tìm cũng đều thở phào: "Tìm đứa nhỏ là quá , may mà ở tàu, chứ nếu ở nhà ga thì thật sự khó tìm."
Cũng vì thấy Thịnh An Ninh tìm con nên lời cũng còn kiêng dè: "Chẳng , nếu ở nhà ga, là một đứa con trai, mất thì thật sự tìm ."
“Ở chỗ họ hàng, đứa con trai mới hơn hai tuổi một chút, lạc ngay tại bến xe khách chỗ chúng đấy. Người lớn chỉ vệ sinh một lát, đứa nhỏ chịu ở trong nhà vệ sinh nên chạy ngoài, thế là mất tích luôn, đầy ba phút. Chuyện xảy nhanh như thế đấy.”
Sau đó dặn dò Thịnh An Ninh: “Cô cần cẩn thận một chút, đặc biệt là khi các cô xuống tàu hỏa, ga tàu tỉnh lỵ đông lắm, các cô cứ lấy sợi dây buộc bọn trẻ thành một chuỗi, dắt như thế mới dễ lạc.”
“ đấy, các cô cần cẩn thận, tầm tuổi của bọn trẻ, chạy là chạy ngay, lớn liếc mắt một cái trông kỹ là thấy bóng . Chúng nó nguy hiểm là gì .”
Thịnh An Ninh liên tục cảm ơn, cũng nhiệt tình chạy gọi Chu Hồng Vân trở về.
Chu Hồng Vân thấy Chu Chu vẫn bình an trong lòng Thịnh An Ninh, bà liền đặt Mặc Mặc xuống, lao tới ôm lấy Chu Chu mà rống lên: “Cái thằng bé , con hù c.h.ế.t cô và con đấy ? Con xem nếu con mà mất tích thì còn để cho sống nữa ?”
Nói đoạn, bà tự trách : “Đều tại cô, trông con cho .”
Đứa trẻ tìm thấy , Thịnh An Ninh cảm ơn những hành khách nhiệt tình, an ủi Chu Hồng Vân: “Cô, cô đừng nữa, chẳng đều tìm thấy , chúng cẩn thận một chút, chuyện cũng coi như là nhắc nhở chúng , chú ý hơn.”
Trở về toa xe xuống, Thịnh An Ninh lau mặt lau tay cho Chu Chu đang đến lem luốc như mèo hoa, cô phát hiện lòng bàn tay trắng trẻo của Chu Chu ửng đỏ, còn chút trầy da, giống như ngã quẹt .
Cô thổi thổi lòng bàn tay non nớt của bé: “Chu Chu ngã ? Có đau con?”
Chưa đợi Chu Chu lên tiếng, Trương Hồng ở bên cạnh : “Lúc chúng mới thấy thằng bé, nó mải chạy nên ngã một cái, lúc đó còn hỏi thương , nhóc vẫn dũng cảm, cứ nắm c.h.ặ.t t.a.y cho chúng xem. Tuy nhiên, con nhà chị giáo d.ụ.c , lúc bế nó qua đây, nó liên tục chỉ đường cho , cứ sợ bế nó mất.”
Chu Hồng Vân ngừng cảm ơn: “Thật sự cảm ơn các , nếu gặp các , chúng cũng mà tìm đứa nhỏ.”
Trương Hồng xua tay: “Chu Thẩm, bà cần khách khí quá, đây đều là việc chúng cháu nên , hơn nữa, cũng đừng sốt ruột, đều ở tàu hỏa cả, đứa nhỏ chắc chắn mất .”
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Chu Hồng Vân liên tục lắc đầu: “Thế giống , chỉ cần đứa nhỏ ở ngay mắt là thấy đáng sợ lắm .”
Thịnh An Ninh cúi đầu vết thương trong lòng bàn tay Chu Chu, cảm thấy lời của Trương Hồng vấn đề, nếu Chu Chu chỉ đường về thì thằng bé căn bản thể chạy lạc .
Hơn nữa, cô cũng từng giáo d.ụ.c ba đứa nhỏ, nếu lạc mất bố , khi tìm thấy thì cứ tại chỗ chờ, theo bất kỳ ai.
Ba đứa nhỏ vẫn luôn , hôm nay Chu Chu như là khác thường.
Dù Chu Chu cũng trầm tính hơn An An một chút, bọn họ đến cả An An còn chẳng lừa , thể lừa Chu Chu?
Bởi vì giúp tìm Chu Chu, sự phòng của Chu Hồng Vân đối với hai giảm một ít, bà còn mời họ ăn đồ hộp thịt.
Thịnh An Ninh ngăn cản, chỉ là sự phòng của cô đối với hai tăng thêm một tầng...
--------------------