Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1014: Cũng là một mối nhân duyên tốt
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:10:23
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh An Ninh lúc mới chú ý tới, phía trong ngón trỏ và ngón giữa của Thịnh Minh Viễn hai vết sẹo dài như con rết.
Nếu chú ý thì căn bản thể thấy vị trí .
"Cái là mà thế ạ?"
Thịnh An Ninh chút hoảng hốt túm lấy ngón tay của Thịnh Minh Viễn, kéo đến mắt để . Thời gian lâu, màu sắc vết sẹo nhạt , nhưng vẫn lồi lên như hình con rết.
Thịnh Minh Viễn phớt lờ: "Đã lâu lắm , hơn nữa cũng khỏi , ngoại trừ việc thể cầm d.a.o phẫu thuật, những cái khác đều ảnh hưởng. Trước đó cho con là vì sợ con lo lắng, bây giờ cho con là để con hiểu rằng, bố cứu bạn con, mà là tình trạng của bố cho phép."
Thịnh An Ninh còn tâm trí để ý chuyện khác, cô nắm lấy tay Thịnh Minh Viễn: "Chắc là đau lắm đúng bố?"
Cô càng thêm xót xa cho Thịnh Minh Viễn, ông vốn yêu thích nghề bác sĩ, hận thể suốt ngày ở lì trong bệnh viện, hơn nữa còn là một bác sĩ thực tâm lo nghĩ cho bệnh nhân. Vì là bệnh viện của nhà , nếu bệnh nhân nào tiền điều trị, ông đều chủ động xóa bỏ chi phí cho đối phương.
Sau , ông còn tham gia bác sĩ biên giới, là khắp thế giới để hỗ trợ y tế.
Thịnh An Ninh khi đó , bố là tình yêu thương lớn lao trong lòng, còn cô thì .
Thịnh Minh Viễn xoa xoa đầu Thịnh An Ninh: "Không đau, chút vết thương nhỏ thì đau đớn gì."
Lâm Uyển Âm dẫn theo Đa Đa tới, thấy hai cha con ở trong sân, tắm ánh nắng xuân nhưng vẻ mặt đầy nghiêm túc, thấy Thịnh An Ninh đang nắm tay Thịnh Minh Viễn, bà liền hiểu là chuyện gì: "Bố con còn bảo cho các con , đỡ để các con lo lắng theo. Kỳ thật hiện tại cũng , bố con kiếm nhiều tiền, để con và An An, Chu Chu, Mặc Mặc đều những đứa trẻ nhà giàu."
Thịnh An Ninh sụt sịt mũi, vẫn thấy xót xa: "Mọi nên với con chứ, như chúng con càng thương bố hơn . Bố thương là việc nhỏ, nhưng đôi cánh mộng tưởng của bố gãy , con là xót xa chuyện ."
Thịnh Minh Viễn ha hả : "Con gái ngốc, trẻ con mà còn suốt. Bố thật sự , bây giờ bố cũng vui vẻ. Tuy rằng bố buôn bán bằng và trai con, nhưng bố mạnh hơn thời nhiều, dù bố cũng nắm giữ những kiến thức mà họ , đúng ? Bố tương đương với một nhà tiên tri đấy."
"Được , đừng nữa, để Đa Đa thấy hổ."
Thịnh An Ninh khăng khăng hỏi tay của Thịnh Minh Viễn thương như thế nào: "Mọi đều chịu , chắc chắn là ẩn tình đúng ? Có chuyện gì mà cho con ?"
Nói đoạn, cô chằm chằm Lâm Uyển Âm.
Lâm Uyển Âm cũng nản lòng: "Con gì? Con bố con kìa, là bố con cho . Thôi , cho con , chính là cái cô An Ninh giả , cứ đòi sống đòi c.h.ế.t. Lúc đó chúng cũng đó là con, bố con sợ cô gặp chuyện may nên ngăn cản, kết quả d.a.o con thoáng cái cứa qua, thương gân ngón tay."
"Cũng , giờ đều cả . Nhắc đến cô cũng mất vui, buổi trưa ăn cái gì?"
Thịnh An Ninh cũng lờ mờ đoán là chuyện như , vẫn thấy đau lòng và bất lực, dù chuyện của Nguyên Chủ cũng qua quá lâu .
Thịnh Minh Viễn vỗ vỗ vai cô: "Được , cũng vấn đề lớn. Con cả đời mà chút nuối tiếc, nhưng so với việc một nhà thể bình an ở cùng một chỗ, những nuối tiếc đó là gì ? Được , đến đỏ cả mắt , về nhà An An sẽ nhạo con đấy."
...
Thịnh An Ninh bảo Phương Trường An bệnh viện kiểm tra một nữa. Lần kiểm tra , mà đó chỉ kiểm tra gần miệng vết thương ở chân, cũng là dựa theo tình hình gần vết thương để phán đoán thương thế ở chân.
Lần kiểm tra còn chú trọng kiểm tra vùng thắt lưng, kiểm tra như quả nhiên tra vấn đề. Ở thắt lưng những mảnh đạn vụn găm , ép lên dây thần kinh.
Thịnh An Ninh đều cảm thấy kinh ngạc: "Anh chẳng lẽ cảm thấy đau lưng ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1014-cung-la-mot-moi-nhan-duyen-tot.html.]
Phương Trường An lắc đầu: “Cũng đau lưng, chỉ là cảm giác chân đau đến mức động đậy , dùng khăn nóng chườm lên miệng vết thương, chườm mấy cũng thể xoa dịu cơn đau.”
Thịnh An Ninh chỉ thể cảm thán, kỹ thuật y tế hiện nay , mà là các nghi khí hiện giờ đều theo kịp, cho nên kinh nghiệm của nhiều bác sĩ sẽ ít một chút.
Tựa như nhiều ở nông thôn, khi xuất hiện trạng thái não tắc nghẽn, mà là não tắc nghẽn, còn tưởng là quỷ nhập tràng, cho nên mới giật lùi, hoặc ngã xuống đó dậy bán bất toại, hoặc là miệng méo mắt xếch.
Mọi đều tưởng là mắc tà bệnh.
Phương Trường An chỉ cần một tiểu phẫu, lấy mảnh vụn kích cỡ hạt gạo trong thắt lưng là , kích động ngừng lau nước mắt: “Chị dâu, cảm ơn chị, bằng còn tưởng cả đời cứ như .”
Thịnh An Ninh mỉm an ủi: “Không , bây giờ chẳng tin , bất kể lúc nào cũng từ bỏ. Nhất định sẽ tìm cách giải quyết thôi.”
Phương Trường An vẫn kích động thôi: “Chị dâu, thật đấy, thật sự nên cái gì, dù cũng cảm ơn chị, vốn bỏ cuộc , cũng tưởng chị quên chuyện , ngờ chị vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.”
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
……
Ngày Phương Trường An phẫu thuật, Mộ Tiểu Vãn cũng xin nghỉ tới đây, tuy là một ca tiểu phẫu, nhưng vì Phương Trường An , nên cô đến để giúp thêm can đảm.
Thịnh An Ninh thì cùng, cô còn theo bác sĩ kiểm tra phòng bệnh.
Sau khi kiểm tra phòng, đến thời gian tự do, Thịnh An Ninh định về tổng kết bệnh án, liền thấy Tôn Tuyết Mai đang gục mặt ở bàn mắt rưng rưng, dùng tay nhéo khóe mắt, mưu toan để nước mắt nuốt xuống.
“Xảy chuyện gì ?”
Thịnh An Ninh đặt kẹp bệnh án trong tay xuống, tới bên cạnh Tôn Tuyết Mai xuống, còn đưa tay sờ sờ trán cô .
Tôn Tuyết Mai dụi dụi mắt, nước mắt liền khống chế mà rơi xuống: “Không việc gì.”
Rõ ràng chính là chuyện, còn đang mạnh miệng việc gì, Thịnh An Ninh nắm lấy tay Tôn Tuyết Mai, để cô về phía : “Tuyết Mai, chúng còn là chị em ? Bạn chuyện gì thể , xem thể giúp bạn ?”
Tôn Tuyết Mai dụi mắt: “Không việc gì, gặp khó khăn, là một chút chuyện khác.”
Thịnh An Ninh suy nghĩ một chút: “Là chuyện tình cảm?”
Cô nhớ rõ Tạ Vệ Đông hai ngày nay xuất viện trở về đơn vị, đơn vị ở ngoại ô, mà Tôn Tuyết Mai cũng sắp đối mặt với việc nghiệp phân phối, hai mới ở cùng một chỗ xa .
là khiến khó chịu.
Tôn Tuyết Mai ngờ Thịnh An Ninh mà đoán , còn chút ngượng ngùng, im lặng một hồi lâu mới gật đầu: “Ừm, An Ninh, bạn chuyện của và Tạ Vệ Đông ?”
Thịnh An Ninh gật đầu: “Đoán một chút, điều hai kín đáo một chút, đợi bạn nghiệp đ.á.n.h báo cáo yêu đương mới , nắm thóp thì .”
Tôn Tuyết Mai lau mắt: “ , chúng chú ý lắm, hơn nữa cũng gì quá giới hạn, định đợi nghiệp mới nộp đơn xin.”
Cơ hội hai ở riêng với cũng nhiều, vả vì hổ nên cũng hành động nào quá đáng.
Thịnh An Ninh mỉm an ủi: “Bạn đừng vội buồn bã, rời xa tạm thời là để gặp hơn, cho dù bạn về quê, cũng cơ hội theo quân tới đây, như chẳng ?”
Trong lòng cô cũng vui vẻ, mỗi đều một kết cục nhất.