Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1013: Sự cố kỵ của người cha
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:10:22
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Hồng Vân ghi chép, dặn dò Thịnh An Ninh đừng mua thêm đồ về nữa.
Chu Nam Quang ở một bên thì để ý: "An Ninh và bọn nhỏ năm nay ở nhà đón Tết, sang năm chắc chắn về , cho nên năm nay hảo hảo đón một cái Tết thật . Đến lúc đó họ hàng trong nhà cũng thăm hỏi, những thứ chắc cũng vặn thôi."
Ông dặn Thịnh An Ninh: "An Ninh, xem xem mua thêm ít quà Tết, đến lúc đó những bạn bè cần đều xem qua một chút. Nghỉ hè các con , khi trở cũng là lúc nào."
Thịnh An Ninh gật đầu ghi nhớ, Chu Hồng Vân ở một bên liền chút thương cảm: "Ai nha, tuy là theo, nhưng cứ nghĩ đến chuyện rời , vẫn chút nỡ rời xa nhà. Cũng chúng thể thích nghi . , , ở đây một , thì chuyển đến viện dưỡng lão bên mà ở."
Chu Nam Quang : "Không vội, ở đây cũng , chẳng còn Cực Quang bầu bạn với ? Đợi Mặc Mặc , sẽ để Cực Quang tùy ý dạo trong sân. Với , Luyến Thành và Tiểu Vãn cũng ở đây, bình thường gặp thì lễ Tết cũng thể gặp ."
"Không tịch mịch , thời gian là thể thăm chị dâu của cô nhiều hơn. Nếu bà đầu thai, năm nay chắc cũng là một tiểu cô nương hơn một tuổi ."
Câu quá chạm lòng , Thịnh An Ninh đều cảm thấy nóng mắt.
Đặc biệt là mỗi khi Chu Nam Quang nhắc đến Chung Văn Thanh, ánh mắt ông dịu dàng đắm đuối như mật ngọt năm tháng, thấy ưu sầu, chỉ thâm tình.
Loại tình cảm thật khiến ngưỡng mộ.
Qua năm mới, ngày Thịnh An Ninh dẫn bọn nhỏ tìm Chu Thời Huân càng gần hơn.
Thịnh An Ninh bắt đầu thu dọn đóng gói đồ đạc, bắt đầu gửi sang bên . Hiện tại gửi bưu điện đồ chậm, cho nên chuẩn , một sách và quần áo mùa đông của cô gửi .
Còn về quần áo của bọn nhỏ, Thịnh An Ninh chỉ gửi một quần áo mùa đông cỡ lớn còn thể mặc , đồ mùa hè đến lúc đó tùy tiện mang theo vài bộ. Dù trẻ con lớn nhanh, quần áo bây giờ thích hợp, đến mùa thu khả năng là mặc nữa.
Thời gian trôi qua nhanh chậm, Chu Thời Huân và Chu Triều Dương ở bên mong ngóng Thịnh An Ninh và bọn nhỏ qua đó, còn Lâm Uyển Âm và Mộ Tiểu Vãn thì đủ kiểu nỡ rời xa.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Thịnh Minh Viễn thời gian cũng ở Kinh Thị, Thịnh An Ninh do dự vài , vẫn với ông về vấn đề chấn thương chân của Phương Trường An: "Bố, con nhớ đây bố từng phẫu thuật tương tự, giờ bố còn thể ?"
Thịnh Minh Viễn cần nghĩ ngợi mà từ chối: "Rời xa bàn mổ quá lâu , tay bố cũng cứng, thể lỡ dở ."
Thịnh An Ninh thấy đáng tiếc: "Phương Trường An là một trai , tiếc là chân thương, hơn nữa còn là vì quốc gia mà thương."
Thịnh Minh Viễn cảm thấy con gái từ khi đến đây, theo Chu Thời Huân, lòng yêu nước tăng lên nhiều, hơn nữa giác ngộ tư tưởng cũng cao: "Là Phương Trường An , là vì quen Chu Thời Huân nên mới ? Con gái bố hóa là kẻ lụy tình, bố phát hiện nhỉ?"
"Bố nhớ đây con bao giờ lo chuyện bao đồng, là phẫu thuật của con thì con , của con thì con chẳng bao giờ chủ động quan tâm khác."
Thịnh An Ninh cũng giận, híp mắt Thịnh Minh Viễn: "Bố, những thứ đó đều trọng yếu, trọng yếu là họ đều là mà. Bố nguyên nhân họ thương , chẳng lẽ cảm động ? Con xong đều cảm thấy đặc biệt nhiệt huyết, chỉ là năng lực con đủ, nếu con cũng tiền tuyến bác sĩ đấy."
Thịnh Minh Viễn ha hả: "Cái nha đầu , bây giờ bản lĩnh rót bùa mê t.h.u.ố.c lú càng ngày càng lớn . Cảm động thì ? Cảm động bố cũng thể mù quáng đồng ý, con cũng thời gian dài phẫu thuật, độ linh hoạt của ngón tay đều sẽ giảm xuống."
Thịnh An Ninh rõ ràng tin: "Làm thể chứ? Con thấy con vẫn thể mà, bố xem con tới thế giới , cũng bỏ bẵng lâu còn gì."
Vừa , cô ôm lấy cánh tay Thịnh Minh Viễn lắc lắc: “Bố, bố, bố cứ xem thử mà, nhất định là chữa ngay, bố chỉ cần kiểm tra một chút, xem xem còn hy vọng hồi phục thôi. Bố bảo một trai trẻ măng như thế mà cứ tàn tật cả đời thì thật đáng tiếc bao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1013-su-co-ky-cua-nguoi-cha.html.]
Thịnh Minh Viễn lắc đến mức chẳng còn chút nóng nảy nào: “Con tưởng ai cũng giống như con, ông trời đuổi theo dâng cơm tận miệng chắc? Là kiểu trời sinh thuộc về bàn mổ.”
“Bất quá, con xem thử thể chữa khỏi thì cái trái thể, còn nếu phẫu thuật, bố e rằng là .”
Thịnh An Ninh thể nhận bố sự cố kỵ rõ ràng, cô cũng miễn cưỡng: “Được ạ, bố chỉ cần xem hy vọng thôi, ngày khác con sẽ nghĩ cách, hỏi thử các thầy giáo của con xem ai quen bác sĩ nào y thuật cao . Ai da, cũng thể tìm bác sĩ nào còn lợi hại hơn bác sĩ Thịnh nữa. Dù năm đó, mỹ danh Thịnh Một Đao cũng lừng lẫy cầu.”
Thịnh Minh Viễn mắng: “Cái nha đầu , bớt gán mũ cao cho bố , tìm cơ hội dẫn đến đây bố xem cho.”
Ngày hôm , Thịnh An Ninh đưa Phương Trường An đến tìm Thịnh Minh Viễn, đường cô dặn dò Phương Trường An: “Không nhất định là chữa khỏi , nhưng cứ xem thử nhiều nơi, tổng quy vẫn chút hy vọng.”
Phương Trường An thỏa hiệp : “Chị dâu, chị yên tâm, em chuẩn tâm lý , chữa khỏi cũng , hiện tại cũng ảnh hưởng đến việc em ăn uống kiếm tiền, chỉ là khó coi chút, dễ chú ý thôi.”
Thịnh Minh Viễn thản nhiên đưa Phương Trường An phòng kiểm tra, ông nắn bóp từng dây thần kinh xương chân của , đó ấn phần thắt lưng, cuối cùng cũng là thể điều trị .
Từ trong phòng , Phương Trường An chút thấp thỏm: “Chú, là chữa nữa ạ? Không chữa chú cứ việc với cháu, cháu chịu đựng .”
Thịnh Minh Viễn lắc đầu: “Không , cháu đừng vội, tình trạng của cháu cũng tính là tồi tệ nhất, chỉ là chút phiền phức.”
Làm cho lòng Phương Trường An càng thêm chắc chắn, thế nhưng dám hỏi Thịnh Minh Viễn, chỉ thể ngây ngốc Thịnh An Ninh.
Thịnh Minh Viễn thở dài: “Cháu thương ở lưng, ảnh hưởng đến chân, chứ vấn đề thần kinh ở chân. Khi điều trị, họ cứ lặp lặp tìm nguyên nhân từ chân, hèn gì mà chẳng tìm . Nếu cứ tiếp tục phẫu thuật ở chân thì đúng là hy vọng chữa khỏi.”
Thịnh An Ninh bất ngờ mừng rỡ: “Vậy là hy vọng ? Điều trị từ căn nguyên ?”
Thịnh Minh Viễn gật đầu: “Trước đây thuộc loại đau đầu chữa đầu, đau chân chữa chân, cho nên mới tìm căn nguyên.”
Thịnh An Ninh nhíu mày: “Chúng con cũng tìm những bác sĩ giỏi nhất mà, bố như , hình như là bác sĩ kém cỏi .”
Thịnh Minh Viễn lắc đầu: “Không bác sĩ quá kém cỏi, mà là ca bệnh như thế cũng từng gặp qua, cho nên mới xuất hiện sai sót.”
Phương Trường An thấy thì trong lòng vui vẻ: “Chú Thịnh, ý của chú là chân của cháu còn cứu ?”
Thịnh Minh Viễn gật đầu: “Có, khi cháu kiểm tra , đề nghị nên kiểm tra một lượt từ đầu đến chân.”
Thịnh An Ninh lén lút đẩy Thịnh Minh Viễn một cái, nháy mắt hiệu, Thịnh Minh Viễn coi như thấy. Đợi khi tiễn Phương Trường An đang hớn hở về, Thịnh Minh Viễn mới bất đắc dĩ con gái: “Con bố thực hiện phẫu thuật cho Phương Trường An?”
Thịnh An Ninh gật đầu: “ , bố đều kiểm tra nguyên nhân , thì việc điều trị cũng vấn đề mà.”
Thịnh Minh Viễn cử động ngón tay một chút: “Ngón tay của bố, còn linh hoạt như đây nữa .”
--------------------