Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1011: Kim ngọc lương duyên

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:10:20
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tống Tu Ngôn cũng bà nội còn cất giấu thứ như thế : "Bà cứ giữ , thứ giữ đến giờ thật dễ dàng."

 

Tống nãi nãi chút kiêu ngạo: "Đó là đương nhiên, đây là tổ tiên để cho bà, bà chỉ nghĩ để dành cho cháu dâu thôi. Cháu cầm lấy , đừng để mấy họ của cháu , thì nhất định sẽ bà bất công."

 

Tống Tu Ngôn rộ lên: "Bà nội, thể , vốn dĩ bà bất công mà."

 

Tống nãi nãi nheo mắt : "Ai bảo Tam Nhi của chúng ở bên bà thời gian dài nhất chứ? Những năm nay, cũng chỉ cháu là nhớ tới bà nhất, bất kể cháu cũng đều mang quà về cho bà, thật là một đứa trẻ ngoan."

 

Đứa nhỏ như , ai thích cơ chứ.

 

Sau khi Tống Tu Ngôn , Thịnh An Ninh và Mộ Tiểu Vãn cũng tranh thủ thời gian sắm đồ Tết. Tầm việc mua sắm đồ Tết bắt đầu ngay từ khi tháng Chạp.

 

Sau khi ngâm tỏi mồng tám tháng Chạp, bắt đầu mua thịt. Nhà nào điều kiện thì g.i.ế.c một con lợn, đủ ăn cho cả tháng Chạp và Tết.

 

Nhà nào điều kiện cũng bắt đầu chuẩn các loại thức ăn.

 

Thịnh An Ninh và Mộ Tiểu Vãn mua nửa lợn, bởi vì đơn vị cũng sẽ phát thêm. Chu Song Lộc và Chu Nam Quang, quà an ủi gửi đến cho hai ông dịp Tết cũng nhiều.

 

Mộ Tiểu Vãn đặt nửa lợn lên ghế xe đạp, Thịnh An Ninh ở phía đẩy, hai từ lò mổ , Thịnh An Ninh còn cảm thán: "Chuyện may mắn là quen, nếu thịt lợn cũng dễ mua ."

 

Cung ứng ngoài chợ vẫn còn hạn chế, tháng Chạp mua thịt đều xếp hàng từ sáng sớm để tranh mua.

 

Chưa đến việc mua một lúc nửa lợn, căn bản là tranh nổi.

 

Mộ Tiểu Vãn hớn hở vỗ vỗ miếng thịt lợn: "Trông cũng tệ, về trực tiếp lọc xương kho hết lên, kho thành thịt kho tàu cho hũ, lúc nào ăn thì múc một chén, hâm nóng là ăn ngon lắm."

 

Nghĩ đến món thịt kho tàu hâm nóng một trận, mềm nhừ miệng, béo mà ngấy, Mộ Tiểu Vãn kìm mà nuốt nước miếng một cái.

 

Bỗng nhiên cô "ơ" một tiếng, gọi Thịnh An Ninh: "An Ninh, là Tôn Tuyết Mai ?"

 

Thịnh An Ninh theo tầm mắt của Mộ Tiểu Vãn, quả nhiên là Tôn Tuyết Mai và một trai vóc trung bình nhưng tinh , đang sạp câu đối Tết để xem.

 

Tuy rằng lúc mua câu đối Tết còn sớm, nhưng lác đác vài sạp hàng bắt đầu bán câu đối và tranh Tết.

 

Nhìn động tác của hai thì thấy khá thiết.

 

Mộ Tiểu Vãn tò mò: "Bên cạnh Tuyết Mai là ai thế?"

 

Thịnh An Ninh thật sự quen , đó là một sĩ quan đang dưỡng thương ở bệnh viện: "Hình như tên là Tạ Vệ Đông, thương khi diễn tập dã chiến, chuyển tới đây dưỡng thương."

 

Mộ Tiểu Vãn "a" một tiếng: "Thế chẳng là phá án ? Trước đó còn Tôn Tuyết Mai đang yêu đương, giờ xem chính là đang hẹn hò với trai , trông cũng tệ nha."

 

Thịnh An Ninh cũng ngờ đối tượng hẹn hò của Tôn Tuyết Mai : "Trông đúng là đôi, thôi, chúng đừng phiền họ, đỡ để Tôn Tuyết Mai ngại."

 

Nếu là yêu đương với Tạ Vệ Đông, Thịnh An Ninh thấy cũng , nếu thành công, Tôn Tuyết Mai thể theo quân đội.

 

Hơn nữa quê quán của hai hình như cùng một nơi, về thăm quê cũng thuận tiện.

 

Tôn Tuyết Mai kỳ thật cũng thấy Thịnh An Ninh và Mộ Tiểu Vãn, chẳng qua là hổ dám đầu chào hỏi. Cô và Tạ Vệ Đông hiện tại vẫn tính là đang yêu đương, chỉ là đôi bên hảo cảm với .

 

Mà Tạ Vệ Đông hẹn cô ngoài dạo phố, cô cũng do dự thật lâu, cuối cùng là để cảm ơn cô chăm sóc trong một đoạn thời gian qua, thêm hai là đồng hương, ăn một bữa cơm cũng là lẽ đương nhiên.

 

Nói như , Tôn Tuyết Mai cách nào từ chối, lúc cửa vẫn tự chủ mà chọn một chiếc khăn quàng cổ màu sắc tươi tắn quàng .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1011-kim-ngoc-luong-duyen.html.]

Tạ Vệ Đông thấy Tôn Tuyết Mai dám đầu, liếc mắt qua, thấy là Thịnh An Ninh và Mộ Tiểu Vãn, cũng bất lực: " khó coi đến mức thể gặp khác ? Đồng chí Tôn Tuyết Mai, thấy cần uốn nắn suy nghĩ của cô một chút ."

 

Tôn Tuyết Mai chút ngượng ngùng: "Không , chỉ là để các cô hiểu lầm quan hệ của chúng ."

 

Tạ Vệ Đông thấy : "Tại hiểu lầm? Chúng là quan hệ gì?"

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Tôn Tuyết Mai bắt đầu lắp: "Bạn... bạn bè."

 

Mặc dù cô cũng thiện cảm với Tạ Vệ Đông, nhưng từ đến nay từng yêu đương, cũng yêu đương thì thế nào, càng nên chung sống .

 

Khi Tạ Vệ Đông gặng hỏi, tránh khỏi chút căng thẳng và hoảng loạn.

 

Tạ Vệ Đông càng thêm bất lực: “Tôn Tuyết Mai, thông qua thời gian tiếp xúc dài như , nghĩ thế nào cô cũng hiểu rõ phần nào, cho nên cùng cô bước phát triển xa hơn, ?”

 

Tôn Tuyết Mai ngờ lời tỏ tình đến đột ngột như , ngẩn tại chỗ gì.

 

ngang qua, cũng may là Tạ Vệ Đông kéo cô một cái mới va .

 

Tạ Vệ Đông cũng vội vàng, dắt cô đến chỗ bên lề đường, khuôn mặt trắng ngần của cô dần dần ửng hồng.

 

Tôn Tuyết Mai tính là xinh xuất sắc, nhưng thanh tú, một sự dịu dàng khiến thoải mái, trầm tĩnh và đoan trang.

 

Tuy sự linh động xinh xắn của Thịnh An Ninh, cũng vẻ khí rạng rỡ của Mộ Tiểu Vãn, nhưng Tạ Vệ Đông vẫn thích Tôn Tuyết Mai, phụ nữ như hợp với hơn, nghi thất nghi gia.

 

Tôn Tuyết Mai chút tự nhiên, mặt chỗ khác: “Anh tự nhiên cái gì, chúng mau trở về thôi, bốn giờ chiều nhận ca .”

 

Tạ Vệ Đông chắn mặt cô chịu : “Tuyết Mai, chúng là đồng hương, cũng là từ nông thôn , cùng cô xây dựng một gia đình. Cô nghiệp cũng , thể đợi cô. Sau nếu cô phân công về quê, sẽ tranh thủ để cô theo quân.”

 

Tôn Tuyết Mai miệng khô lưỡi khô, thậm chí nên từ chối thế nào, lẽ trong thâm tâm cũng từ chối: “Anh để trở về cân nhắc một chút.”

 

Tạ Vệ Đông : “Được.”

 

……

 

Thịnh An Ninh và Mộ Tiểu Vãn chở nửa con lợn trở về, Chu Hồng Vân đều nhảy dựng một cái: “Trời ạ, bảo hai đứa sáng sớm tinh mơ , nguyên lai là đại sự, mua nhiều thế về? Đến lúc đó ông nội và bố các cháu còn phát thịt lợn thịt dê, trong nhà chắc chắn ăn hết .”

 

Thịnh An Ninh : “Cháu thấy miếng , lấy chúng trực tiếp hầm lên, đến lúc đó để trong vại ngoài sân, khi ăn thì hâm nóng một chén, tiện ngon. Thịt bố cháu phát thì thể nhân sủi cảo, nhân bánh bao.”

 

Chu Hồng Vân vẫn càng ngừng : “Thế thì cũng dùng hết nhiều như , một ít thịt muối, thể ăn dần.”

 

An An thấy một miếng thịt lợn thật lớn, vui vẻ vỗ tay nhỏ bé: “Mẹ ơi, ăn thịt thịt, An An ăn xương lớn.”

 

Thịnh An Ninh捏 lấy cái mũi nhỏ của con bé: “Đồ mèo ham ăn, chỉ ăn thịt, xem béo lên .”

 

An An khanh khách, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm đều là những lúm thịt: “Muốn ăn thịt thịt, ăn bánh bao, còn gặm xương nữa ạ.”

 

Chu Hồng Vân ở một bên : “An An nhà mùa đông đúng là béo lên ít, trắng mập như tiểu oa nhi trong tranh Tết .”

 

Thịnh An Ninh cũng cách nào, An An vị giác , hấp thu cũng , điều duy nhất may mắn là khung xương con bé nhỏ, thịt cũng là tròn tròn tinh tế, lộ vẻ đặc biệt béo.

 

Khuôn mặt nhỏ cũng tròn tròn, trắng nõn như một nắm sữa, c.ắ.n một ngụm.

 

--------------------

 

 

Loading...