Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1002: Tôi đều là vì tốt cho cô ấy
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:10:11
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Thịnh An Ninh đến phòng bệnh, bà nội Tống đang ngăn cản Tống Tu Ngôn: "Bác sĩ , bộ dạng của cháu bây giờ thể xuất viện, cháu nhỉ? Cháu xem cháu xuất viện thì gì? Ở nhà chúng còn chẳng bằng ở bệnh viện ."
Bà cụ chút sốt ruột, giọng cũng cao lên.
Tống Tu Ngôn vẫn im lặng thu dọn đồ đạc.
Thịnh An Ninh nổi nữa, bước tới giật lấy đồ trong tay Tống Tu Ngôn: "Cậu cái gì , cần thể của nữa ? Cậu cảm thấy khỏe ? Thời gian theo dõi của còn qua, ai thể chắc chắn liệu xảy hiện tượng đào thải . Nếu đợi đến khi xảy vấn đề mới tới bệnh viện thì lẽ muộn ."
Tống Tu Ngôn vẫn còn chút cố chấp, chìa tay lấy chiếc túi xách trong tay Thịnh An Ninh: "Chị dâu, cơ thể của em em , hiện tại em thật sự vấn đề gì . Chị xem đó em yếu đến mức xuống đất cũng nổi, giờ thể tự xuống lầu lấy nước sôi, nhà ăn mua cơm cũng vấn đề gì."
Thịnh An Ninh chút cạn lời, bình thường là một thông tình đạt lý, lúc đầu óc như cửa kẹp : "Tống Tu Ngôn, ma nhập ? Được , cho dù thấy khỏe , nhưng kiến nghị của bác sĩ cũng nên một chút, lời của bà nội cũng một chút . Người già lớn tuổi như còn ở bệnh viện chăm sóc ."
"Cậu tự xem, bà nội đoạn thời gian thành thế nào ? Nhìn thoáng cái già mấy tuổi, xem lớn ngần , thể đừng để bà nội lo lắng ?"
"Có nhanh ch.óng xuất viện để đuổi theo Chung Nguyên ? Thế đây ? Cứ nhất định lúc ? Hay là sử dụng cái cơ thể tàn tạ hiện tại của để tranh thủ sự đồng cảm của Chung Nguyên?"
Tống Tu Ngôn chút sốt ruột, vội vàng giải thích: "Chị dâu, như , em ý đó, em chỉ là nhanh ch.óng gặp cô ."
Thịnh An Ninh liếc mắt một cái: "Cậu ngoài như , vì để Chung Nguyên đồng cảm thì là vì cái gì? cho , nếu bố Chung Nguyên chấp nhận , lấy bản lĩnh của một đàn ông, chứ kéo cái thể bệnh hoạn cầu xin sự đồng cảm."
"Cậu tự , bộ dạng của bây giờ thuyết phục bố Chung Nguyên, lấy cái gì để cho con gái hạnh phúc?"
Càng càng tức giận, cô hận thể tát cho Tống Tu Ngôn một cái để tát tỉnh cái tên hồ đồ .
Tống Tu Ngôn cho á khẩu trả lời , tại chỗ lời nào.
Bà nội Tống cũng vội vàng : " , An Ninh sai, cháu cứ thế mà , thể an tâm giao con gái cho cháu? Cháu xem cháu lấy cái gì bảo đảm? Cháu dưỡng thể , thứ đều muộn."
Tống Tu Ngôn chút suy sụp, đặt m.ô.n.g xuống giường bệnh. Những ngày thấy Chung Nguyên, ăn ngủ yên, Chung Nguyên xảy chuyện gì, cũng bố Chung Nguyên sẽ thế nào.
Liệu thuyết phục Chung Nguyên, thật sự sẽ bao giờ liên lạc với nữa ?
Thịnh An Ninh đành lòng như : "Cậu cứ an tâm ở bệnh viện dưỡng bệnh, đợi giữa trưa tan tầm thăm Chung Nguyên. Bản cũng mau ch.óng dưỡng thể . Muốn cưới vợ thì chắc chắn qua cửa của bố vợ . Không bậc cha nào hy vọng con gái gả cho một kẻ bệnh tật ."
Tống Tu Ngôn cho chút hổ: "Chị dâu, cảm ơn chị."
Thịnh An Ninh tức giận một cái: "Cậu cần cảm ơn , đừng quá tùy hứng là chúng cảm ơn lắm . Cậu xem bao nhiêu tuổi mà còn thể bốc đồng như ?"
Bị Thịnh An Ninh mắng cho tỉnh táo , Tống Tu Ngôn hận thể tìm cái lỗ nào chui xuống, chỉ thể cúi đầu tùy ý để Thịnh An Ninh mỉa mai.
Bà nội Tống thấy cháu trai còn khăng khăng đòi xuất viện nữa cũng thở phào nhẹ nhõm: "An Ninh, cảm ơn cháu nhé. Nó , đừng thấy bình thường lãnh tĩnh thông minh, giờ đụng đến chuyện của Chung Nguyên là cách nào bình tĩnh , vẫn cứ như một trai mới lớn ."
Thịnh An Ninh bật , kỳ thật cũng thể hiểu , khi thực lòng yêu một thì bất kể ở độ tuổi nào, chỉ cần gặp tình yêu đều sẽ sự nhiệt tình cho mê mà bất chấp tất cả.
Sau khi Tống Tu Ngôn bình tĩnh , cũng chút hối hận, lên tiếng xin Tống nãi nãi: “Bà nội, là cháu kích động, khiến bà lo lắng theo .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1002-toi-deu-la-vi-tot-cho-co-ay.html.]
Tống nãi nãi xua xua tay: “Nếu sức khỏe cháu , bà còn mong cháu kích động như thế đấy. Ở cái tuổi mà vẫn còn thể kích động như , chứng tỏ cháu thực sự để ý cô gái . Bất quá hiện tại sức khỏe cháu , vẫn nên dưỡng thể cho .”
Tống Tu Ngôn gật đầu: “Cháu chỉ lo lắng Chung Viên sẽ lời bố cô .”
Tống nãi nãi liếc mắt một cái: “Chung Viên lời bố thì chẳng là chuyện bình thường ? Sao nào, cháu còn thuyết phục Chung Viên gạo nấu thành cơm, khiến bố Chung Viên thể đồng ý chuyện của hai đứa? Tam Nhi , thể như thế , chỉ khiến cha thêm rét lạnh lòng thôi.”
Tống Tu Ngôn ngờ bà nội liên tưởng phong phú như , vội vàng giải thích: “Bà nội, cháu nghĩ như thế, cháu chỉ nhân lúc họ đều đang ở Kinh Thị thì đến thăm vài . Đợi khi trở về căn cứ bên , gặp họ một là khó.”
Chung Thiên Minh và Tiền Mẫn đều là kỹ sư, quanh năm theo đội ngũ của căn cứ, thường xuyên khảo sát ở hoang mạc, tìm họ khó.
Thế nhưng nếu chiếm sự công nhận của vợ chồng Chung Thiên Minh, cũng thể bắt cóc Chung Viên về nhà.
Cho nên mới sốt ruột.
Tống nãi nãi vỗ vỗ mu bàn tay Tống Tu Ngôn: “Cháu khỏi bệnh chẳng cũng trở về , chỉ cần thành tâm thành ý, chắc chắn sẽ cách giải quyết.”
Trong lòng Tống Tu Ngôn thở dài, cục diện hiện tại khiến cảm thấy vô lực.
Đến giờ nghỉ trưa, Thịnh An Ninh tới nhà Chung Viên.
Những ngày cũng tới hai , mỗi tới đều sẽ trò chuyện với Chung Viên một lát, mà Tiền Mẫn vì sợ sẽ với Chung Viên chuyện của Tống Tu Ngôn nên cũng luôn bưng chén ở một bên.
Hôm nay tới, Tiền Mẫn cũng ở nhà, trong phòng khách để nhiều kiện hàng, Tiền Mẫn đang thu dọn đồ đạc.
Bà vẫn khách khí bảo Thịnh An Ninh : “Cháu cứ xuống nghỉ ngơi một chút, Viên Viên mới ngủ say, nhà cửa bừa bộn quá, để cháu chê .”
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Thịnh An Ninh những thứ đóng gói xong: “Dì , sắp về Tửu Tuyền ?”
Tiền Mẫn lau mồ hôi trán, cũng xuống theo: “ , dì và chú Chung của cháu về đây khá lâu , công việc bên bỏ mặc . Viên Viên dạo hồi phục tệ, cho nên chúng dì quyết định về .”
Thịnh An Ninh chút kinh ngạc: “Về nhanh thế ạ? Sức khỏe Chung Viên thích hợp để đường dài, vẫn nên hảo hảo tĩnh dưỡng thì hơn.”
Tiền Mẫn lắc đầu: “Không , chúng dì máy bay về, chú Chung của cháu đơn xin , những thứ chỉ là đóng gói cất thôi.”
Thịnh An Ninh cảm thấy đây là vợ chồng Chung Thiên Minh khiến Tống Tu Ngôn và Chung Viên tách rời .
Hai ông bà sợ , sợ Chung Viên vẫn tỉnh ngộ, càng sợ Tống Tu Ngôn tới tìm Chung Viên.
“Dì , nếu thực sự là những yêu thì bất kể gì cũng chia cắt . Còn nếu là hai yêu , cưỡng ép ở cùng một chỗ cũng sống lâu dài . Dì như tuy là vì cho Chung Viên, nhưng liệu Chung Viên trách dì ?”
Tiền Mẫn ngẩn một chút, đầu Thịnh An Ninh: “Dì đều là vì cho nó, tại nó trách dì?”
--------------------