Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 65
Cập nhật lúc: 2025-07-12 23:48:58
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông nắm lấy vai Triệu Đức Dương, lắc mạnh, phấn khích : “Tuyệt vời! Ta sắp một bức thư pháp của Tống Thời An !”
Triệu Đức Dương cảm thấy như xương cốt của sắp lắc rụng , liền nhanh chóng dội nước lạnh: “Thư pháp của từ đến nay là thứ ngàn vàng khó cầu, chịu hứa tặng một bức, chỉ cần nghĩ cũng là dàn xếp chuyện của Lưu Khải Đàm!
Huynh, nên suy nghĩ cẩn thận, Lưu Khải Đàm tuy là kẻ bất tài vô dụng, nhưng gia gia của là Lưu Loan Cương, tri phủ Tô Châu, chức vị cao hơn , sợ đắc tội với ?”
Lư Chính Hành chút hình tượng mà “phì” một tiếng: “Ta sợ cái quái gì! Lưu Loan Cương là tri phủ chính tứ phẩm thì , nhưng là cháu đích tôn của gia tộc Lư Phạm Dương, gia tộc Lư đến tám mươi chín quan, vài giữ chức nhất nhị phẩm, nếu thật sự đối đầu với , kẻ thiệt chắc chắn là Lưu Loan Cương!”
Triệu Đức Dương: “...”
Tỷ phu của , từ nhỏ tự cho là khác biệt, luôn khinh thường việc dựa dẫm gia tộc.
Khoa cử là tự thi đậu, chức Hàn lâm viện là tự đỗ đạt, ngay cả việc điều đến huyện Hồng Diệp huyện lệnh cũng là do tự chọn theo thành tích thi cử.
Chưa bao giờ nghĩ đến chuyện dựa gia tộc để thăng tiến.
TBC
Vậy mà , chỉ vì một bức thư pháp của Tống Thời An, ông lôi gia tộc Lư Phạm Dương .
Điên , thật sự là kẻ cuồng thư pháp mất trí!
Lư Chính Hành chẳng thấy điên chút nào, ông cảm thấy đang hừng hực khí thế, đầy quyết tâm, liền vung tay lệnh: “Chuẩn kiệu, đến Lưu gia.”
*
Tại Lưu gia, gác cổng chạy báo, rằng huyện lệnh đại nhân đến thăm.
Lưu lão gia và Lưu lão thái thái , cả hai đều chút ngạc nhiên.
Lưu lão gia vội : “Mau mời .”
Lư huyện lệnh vốn là cháu đích tôn của Lư gia Phạm Dương, một thiên chi kiêu tử chân chính, nên Lưu gia dám cao mặt ông.
Khi Lư Chính Hành bước cửa, thèm chào hỏi, liền thẳng thắn : “Nghe cháu họ của ông để mắt đến cô nương Khương gia ở trấn Hồng Diệp, còn sai gia nhân đến cướp ?”
Lưu lão gia chuyện , liền thấy trời đất tối sầm : “Cái gì? Cướp nhà Khương đồ tể ở trấn Hồng Diệp?”
Danh tiếng của Khương Xuân, mổ lợn ở Hồng Diệp trấn, sớm lan rộng khắp huyện Hồng Diệp. Ngay cả Lưu lão gia, dù đang an dưỡng tuổi già, cũng từng hầu bên cạnh nhắc đến.
Cháu trai của ông để mắt đến ai để mắt, nhắm ngay vị “tuần hải xoa” , chẳng lẽ chán sống ?
Không , ông nhanh chóng thư cho ca, nhắn lập tức phái đưa đứa cháu bất tài về Tô Châu phủ, nếu , thanh danh mà Lưu gia vất vả gây dựng sẽ phá hỏng hết!
Lưu lão gia gượng : “Lư đại nhân, là do lão phu dạy cháu, khiến ngài bận tâm. Từ giờ lão phu nhất định sẽ nghiêm khắc quản thúc nó, để nó ngoài gây chuyện nữa.”
Ngừng một chút, ông chân thành thêm: “Cháu họ của lão phu Khương cô nương kinh hãi, lão phu nguyện bồi thường năm trăm lượng bạc để nàng trấn an. Xin Lư đại nhân mặt giúp đỡ, nhất định cho nàng nhận lễ bồi thường, nếu lão phu thật lòng khó yên tâm.”
Không cần hỏi cũng , chắc chắn Lưu Khải Đàm thất bại trong việc cướp , nếu , chẳng chờ đến khi Lư huyện lệnh đến đây, cha của Khương Xuân là Khương đồ tể và cữu của nàng là Trịnh đồ tể sớm tới đòi .
Lư Chính Hành lạnh một tiếng: “Lão gia, nếu ông thể quản cháu trai của , thì hoành hành ngang ngược ở huyện Hồng Diệp như .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-65.html.]
Lưu lão gia gượng: “Làm Lư đại nhân chê , thật sự là do cháu họ tổ phụ chiều hư, khó mà quản thúc…”
Lư Chính Hành Lưu lão gia, hỏi đầy ẩn ý: “Lão gia phu quân của Khương cô nương là ai ?”
Lưu lão gia lắc đầu: “Chỉ Khương cô nương cưới một rể ốm yếu, nhưng xuất từ .”
Lư Chính Hành tiến gần, hạ giọng : “Là đích tử của một chi Tống gia, là trạng nguyên năm Thiên Khải thứ ba mươi lăm, là chính ngũ phẩm Thị giảng của Hàn Lâm Viện…”
Nói đến đây, ông ngừng một chút, thêm một câu đầy chấn động: “Còn là tiểu cữu của Yến vương.”
Lưu lão gia trợn tròn mắt, lưng đập mạnh lưng ghế, phát tiếng “bịch” một cái.
Lư Chính Hành vẫn dừng , lạnh : “Cháu họ của ông một cướp thành, chắc chắn sẽ dễ dàng bỏ qua, đao kiếm vô tình, nếu chẳng may thương, hoặc trực tiếp lấy mạng …”
Ông lắc đầu than thở: “Triều đình dù tịch thu tài sản và xử lý cả tộc Tống gia, nhưng hề lấy mạng bất kỳ ai, ai đằng đó là thế lực nào? Cháu trai ông mà gây rắc rối, nếu hợp ý triều đình thì , nhưng nếu hợp, Lưu gia các ông…”
Lư Chính Hành lạnh một tiếng, dừng thêm.
Lưu lão gia đến đây, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ròng ròng.
Yến Vương thông minh cơ trí, ôn hòa lễ độ, vốn là thái tử kỳ vọng. Thế nhưng, hoàng đế già nua về cuối đời lú lẫn, sủng ái Liễu quý phi kém ngài bốn mươi tuổi.
Để thể cho con trai ba tuổi của Liễu quý phi kế thừa ngôi vị, bất chấp sự phản đối của triều thần, ngài ép buộc giam cầm Yến Vương, còn tịch thu gia sản nhà đẻ của Yến Vương phi, là Tống gia, đày cả tộc bán.
Triều đình oán than dậy trời.
Tuy nhiên, Liễu quý phi xuất thấp kém, phụ chỉ là một viên quan lục phẩm nhỏ nhoi, còn Ngũ hoàng tử mới ba tuổi, chắc vững .
Ai mà liệu Yến Vương một ngày nào đó sẽ trở ?
Nếu Lưu Khải Đàm ép c.h.ế.t tiểu cữu của , nếu khôi phục quyền lực, thì kết cục của Lưu gia chắc chắn sẽ còn thảm hại hơn cả nhà họ Tống, chắc chắn tru di cửu tộc!
Thậm chí khi còn diệt cả chín họ!
Lưu lão gia với tốc độ phù hợp với tuổi tác, “phựt” một cái bật dậy, hét lớn: “Vương quản gia!”
Vương quản gia đang ngoài cửa lập tức bước , cúi đầu chào: “Lão gia!”
Lưu lão gia lạnh lùng : “Ngươi chọn ba mươi , đến bắt cửu điệt tôn của về đây, những kẻ hầu hạ bên cạnh nó cũng bắt hết , để ai chạy thoát, nếu sẽ hỏi tội ngươi!”
Vương quản gia giật kinh ngạc, đoán chắc rằng cửu công tử gây chuyện lớn bên ngoài, đến nỗi quan huyện cũng đến tận nơi chất vấn.
Đáng đời! Thật là đáng đời!
Trong lòng thầm mắng, nhưng ông dám chậm trễ, lập tức nhận lệnh và ngoài triệu tập nhân lực.
Khi Vương quản gia dẫn tìm đến Lưu Khải Đàm, đang vui thú tại Túy Hương Lầu.
Kỹ viện ban ngày đóng cửa nghỉ ngơi, chỉ đến chiều tối mới mở cửa đón khách. Lưu Khải Đàm chạy đến từ sáng sớm, ném một đống bạc, khiến tú bà vui mừng, gọi ngay đầu bảng đang ngủ dậy tiếp đãi.
Lúc , Lưu Khải Đàm mới cởi quần áo lót, thì cửa phòng “rầm” một tiếng đẩy mạnh , một đám gia đinh cầm gậy gộc xông như ong vỡ tổ.