Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 64
Cập nhật lúc: 2025-07-12 23:48:55
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vào giờ Dần ( 3 giờ sáng), Khương Xuân bật dậy một cách nhanh nhẹn.
Trước đây mỗi mổ lợn, nàng cũng đều thức dậy giờ , thành thói quen sinh học .
Vừa dậy, nàng liền thấy Tống Thời An chỉ tỉnh, mà còn đang bàn, cầm bút gì đó.
Khương Xuân tưởng đang chép sách, ngáp một cái, gì hơn: "Đến giờ mà còn nhớ đến chuyện chép sách!"
Tống Thời An đặt bút xuống, cầm tờ giấy lên, nhẹ nhàng thổi một lúc để mực khô, đó gấp đôi tờ giấy , gấp đôi nữa.
Sau đó, nhét một phong thư chuẩn từ .
Góc phía của phong thư : "Lư khải," còn góc trái phía ký tên là "Tống Khanh Tri."
Hắn ngẩng đầu Khương Xuân, : "Nàng gọi cha , chuyện cần với ông ."
Khương Xuân nghi ngờ cau mày, nhưng thấy biểu hiện nghiêm túc, vẻ như là chuyện quan trọng, nàng liền nhanh chóng mặc áo ngoài, thắt váy ngoài tìm Khương Hà.
Khương Hà dậy từ sớm, còn thu dọn xong cả chăn gối, đang chất lên xe cút kít trong sân.
Nghe con rể gọi , ông lập tức đặt chăn gối sắp xếp xong xuống, theo Khương Xuân trong phòng.
Tống Thời An đưa bức thư cho Khương Hà, : "Cha, nhờ cha mang bức thư đến cho cữu, bảo cữu tìm Triệu Đức Dương, nhờ Triệu Đức Dương chuyển thư đến tay Lư huyện lệnh."
Khương Hà khó xử : "Con rể, con cũng mà, hôm qua cữu con đến tìm Triệu công tử, nhưng chịu giúp..."
Tống Thời An tự tin : "Cha cứ theo lời con, Triệu Đức Dương thấy thư , chắc chắn sẽ giúp."
Khương Xuân kinh ngạc trợn tròn mắt, đang dùng mối quan hệ của để giúp nàng giải quyết rắc rối ?
TBC
Tống gia còn minh oan, bản cũng trở thành nô bộc, còn bán con rể của một thôn nữ, liệu những mối quan hệ cũ còn quan tâm đến ?
Nếu thành công, chỉ e là sẽ mất mặt lắm.
Suy nghĩ một lúc, nàng lên tiếng: "Cha, cha cứ theo lời phu quân mà tìm cữu cữu, con sẽ ở nhà thu dọn hành lý. Nếu Triệu công tử thấy thư của phu quân mà vẫn chịu giúp, cha mau trở về, chúng sẽ lập tức lên đường đến trấn Thanh Ngưu."
Chuẩn cả hai phương án, tránh trường hợp cả hai đều toang.
"Được, cứ thế mà ." Khương Hà thấy con gái lý, lập tức cầm lấy thư, đến nhà Chu lý chính thuê xe lừa, vội vàng đến trấn Hồng Diệp.
*
Khi đến nhà Trịnh Nghệ, Trịnh Nghệ còn tưởng Khương Hà đến để lấy chiếc xe cút kít mà cháu gái gửi nhờ hôm qua, ông : "Xe ở trong kho, để đẩy cho ."
"Đại ca, đừng bận tâm đến xe nữa." Khương Hà vội vàng ngăn Trịnh Nghệ .
Ông lấy lá thư mà con rể từ trong tay áo , đưa cho Trịnh Nghệ, thuật lời của con rể.
Trịnh Nghệ cau mày chặt .
Ông chỉ gặp phu quân của cháu gái ba , mặt mũi thì khá, vóc dáng cao, nhưng là một kẻ gầy gò, bệnh tật, lời ít đến mức đáng thương.
Vì thế, Trịnh Nghệ chẳng hiểu gì về , cũng chắc đáng tin cậy .
ngay cả Triệu công tử cũng chịu giúp, thì các hộ giàu khác ở huyện Hồng Diệp càng dám nhúng tay , ông thực sự hết cách.
Thôi thì đánh liều, coi cách của cháu rể như một con ngựa chết, thử một cũng chẳng mất gì.
Nếu thành thì càng , nếu thành thì cùng lắm Triệu công tử chế giễu một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-64.html.]
Vì , Trịnh Nghệ cầm lá thư, liền nhảy lên chiếc xe ngựa mà Triệu Hà đưa đến, vội vàng chạy đến huyện Hồng Diệp.
Khi đến huyện Hồng Diệp, ông rẽ một con phố phía huyện nha, quen thuộc gõ cửa nhà Triệu công tử.
Triệu Đức Dương thấy ông đến, liền cau : "Sao đến nữa? Hôm qua rõ , việc của cháu gái ông, thật sự thể giúp, cũng dám giúp."
"Ta hiểu mà." Trịnh Nghệ gật đầu thông cảm, lấy lá thư trong , đặt mặt Triệu Đức Dương.
Triệu Đức Dương thoáng qua, lập tức thấy chữ ký “Tống Khanh Tri” phong thư.
Ngay tức thì, giống như một con mèo giẫm đuôi, hét lên một tiếng đầy kinh ngạc, nhảy bật khỏi ghế.
Trịnh Nghệ phản ứng đột ngột của cho hoảng hồn, tự chủ lùi mấy bước.
Triệu Đức Dương vỗ n.g.ự.c để trấn tĩnh, chỉ bức thư bàn, giọng run rẩy hỏi: “Đây... đây là thư từ tới? Ai ?”
Tống Thời An, tự là Khanh Tri.
Câu hỏi phía rõ ràng là thừa, vì ngay cả khi ai đó giả danh Tống Thời An, cũng thể giả mạo nét chữ độc đáo của .
Bởi kiểu chữ đó gọi là “Khanh Tri thể,” do chính Tống Thời An sáng tạo , đời chỉ mỗi kiểu chữ .
Huyện lệnh Lư Chính Hành của Hồng Diệp là đam mê thư pháp, ước lớn nhất của ông là một bức thư pháp của Tống Thời An, vì thế ông thường xuyên tập luyện để bắt chước nét chữ “Khanh Tri thể.”
Là kẻ cận của Lư Chính Hành, nếu Triệu Đức Dương nhận “Khanh Tri thể,” thì coi như uổng phí cuộc đời .
Trịnh Nghệ vội vàng đáp: “Đây là thư do cháu rể , nhờ Triệu công tử chuyển cho đại nhân huyện lệnh.”
“Cháu rể?” Triệu Đức Dương ngạc nhiên thốt lên, “Có là phu quân của cháu gái ông, mà Lưu Khải Đàm để mắt tới?”
Trịnh Nghệ gật đầu: “ .”
Triệu Đức Dương hít một lạnh, bắt đầu vòng quanh nhà, vẻ mặt hoang mang lo lắng.
Sau khi vài vòng, dừng , trừng mắt Trịnh Nghệ: “Ông thật cách gây rắc rối cho và cho cả tỷ phu !”
Nói , ném một câu “Chờ ở đây,” cầm lấy bức thư, nhanh chóng rời khỏi nhà, chạy thẳng đến hậu viện của huyện nha.
Vào giờ , Lư Chính Hành mới dậy, đang rửa mặt, thấy Triệu Đức Dương hấp tấp lao , ông nhổ nước súc miệng , càu nhàu: “Xem cái bộ dạng của kìa, chẳng điềm tĩnh chút nào, , lửa thiêu m.ô.n.g ?”
là độc mồm thanh nhã, giống một yêu thích thư pháp.
“Quả thật là lửa thiêu m.ô.n.g đấy!” Triệu Đức Dương hừ một tiếng, phịch xuống ghế, hờ hững: “Huynh đoán thử xem, cô thôn nữ mà cháu trai của Lưu tri phủ để mắt tới là thê tử của ai?”
“Làm .” Lư Chính Hành lườm , bưng tách nước lên uống một ngụm lớn, tiếp tục súc miệng.
Triệu Đức Dương ngừng khiến kinh ngạc: “Là thê tử của Tống Thời An, tức Tống Khanh Tri.”
“Phụt...” Lư Chính Hành phun hết ngụm nước trong miệng , ho sặc sụa ngừng.
Phải một lúc lâu mới bình tĩnh .
Ông đặt tách xuống, ngẩng đầu Triệu Đức Dương, nghiêm túc hỏi: “Chuyện thật ?”
Triệu Đức Dương giấu giếm, liền đưa bức thư trong tay cho ông : “Đây là thư cho , thật giả, chỉ cần là .”
Lư Chính Hành định đưa tay nhận thư, nhưng đột ngột dừng , lấy khăn giá, cẩn thận lau khô tay, đó mới cẩn trọng nhận lấy thư.
Sau khi lướt qua bức thư, Lư Chính Hành vui mừng đến mức suýt nhảy cẫng lên, miệng rạng rỡ đến tận mang tai.