Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 63
Cập nhật lúc: 2025-07-12 23:48:53
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng nghiêm túc : "Cha rằng lánh một tháng về là tình huống lý tưởng, nhưng nếu Lưu Khải Đàm dốc hết sức tìm kiếm, Khương gia chỉ vài , sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến trấn Thanh Ngưu. Đến lúc đó chúng Nàng nghiêm túc : "Cha rằng lánh một tháng về là tình huống lý tưởng, nhưng nếu Lưu Khải Đàm dốc hết sức tìm kiếm, Khương gia chỉ vài , sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến trấn Thanh Ngưu. Đến lúc đó chúng chạy trốn đến nơi khác.
Hơn nữa, dù về Tô Châu, cũng thể để theo dõi nhà chúng .
Như , chỉ e rằng chúng khó mà trở về, sống lưu vong bao lâu mới thể an .
Thân thể yếu ớt, bảo cùng chúng chạy trốn khắp nơi chẳng khác nào đòi mạng của , nên mới nghĩ đến việc hòa ly với , để còn liên quan đến Khương gia, Lưu Khải Đàm cũng thể gì .
Khi đó, thể thuê nhà trong thôn, hoặc đơn giản là chuyển đến trấn Hồng Diệp huyện Hồng Diệp cũng . Với khả năng chép sách của , chắc chắn sẽ đến mức c.h.ế.t đói."
Trong lòng Tống Thời An ngổn ngang trăm mối.
Thì nàng ý như , đúng là hiểu lầm nàng.
Rõ ràng nàng đang suy nghĩ cho nên mới đưa hạ sách , xem nàng vẫn còn chút lương tâm.
Tống Thời An những điều , mà chỉ lạnh lùng đáp: “Với khả năng của , nửa tháng kiếm một trăm năm mươi đồng, một tháng kiếm ba trăm đồng, khi trừ tiền thuê nhà, tiền còn còn khó khăn để đủ ăn, chi đến việc mua thuốc bồi bổ cơ thể.
Dù cố sống sót, e rằng cũng sẽ thành phế nhân mà thôi."
Khương Xuân , trong lòng chút đành, phân vân một lúc cắn răng : "Đã sẽ giúp điều dưỡng cơ thể thì nhất định sẽ giữ lời, sáng mai khi sẽ để cho ba mươi lượng bạc, đủ để dùng trong một năm bồi bổ."
Không kịp mua lừa, nên tiền mười bảy lượng để mua la coi như tiết kiệm , bạc đủ để hai cha con họ sống một thời gian.
Nếu còn cách nào khác, nàng vẫn thể đến cửa hàng ở trấn Thanh Ngưu để lấy phần thưởng hệ thống đổi thành tiền.
Dù kiếm tiền cũng dễ hơn so với một bệnh như .
Tống Thời An , mắt phượng mở to, kinh ngạc vô cùng.
Khương Xuân bao giờ giấu giếm chuyện giấu tiền lấy tiền mặt , nên rõ, tất cả tiền tiết kiệm của Khương gia cũng chỉ ba mươi lượng.
Hai cha con họ sắp bước con đường chạy trốn, lúc là lúc cần tiền nhất, mà nàng sẵn lòng để bộ tiền tiết kiệm cho .
Thật là...
Thật là quá sức nhân hậu với .
Mặc dù trong tay nàng vẫn còn giữ tiền mười bảy lượng mà nàng lấy nhờ thần thông, nhưng lộ phí cho hành trình chắc chắn đủ để nàng đủ tự tin.
Có thể thấy nàng thà chịu khổ chứ khó .
Tống Thời An nhắm mắt , im lặng một lúc lâu, đột nhiên lên tiếng: "Nếu rằng cần tiền, nhất định cùng các lên đường thì ?"
Khương Xuân khó khăn lắm mới quyết định, những lời để lung lay ý chí của nàng, nàng bực tức : "Chàng điên ? Không cần mạng sống của nữa ?"
Trong nguyên tác tình tiết , nếu theo nàng chạy trốn, đường sức khỏe chịu nổi mà mất mạng, còn nam phụ bi thảm mạnh mẽ, nàng cũng cốt truyện chính của nguyên tác sẽ sụp đổ như thế nào.
Tống Thời An lạnh một tiếng: " , cần nữa."
Khương Xuân: "???"
Nàng đầy dấu chấm hỏi, Tống Thời An nhiều ưu điểm, nhưng ưu điểm lớn nhất chính là kiên cường, dù cảnh tồi tệ đến cũng thể kiên cường như cỏ dại mà sống sót.
Sao thể đổi tính cách, trở nên lý trí đến mức coi thường mạng sống của thế ?
Nàng mở to đôi mắt tròn xoe của trong bóng tối, bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng, kêu lên: "Phu quân, chịu nhận tiền mà quyết định , thà c.h.ế.t cũng cùng chúng trốn chạy, chẳng lẽ là vì nỡ rời xa ? Hóa phu quân yêu thương đến !"
Tống Thời An: "..."
Điều khiến thể nên lời hơn chính là câu tiếp theo của nàng: "Muốn mang theo cũng , đến cạnh , ngủ cùng một đêm."
Tống Thời An: "..."
Lửa cháy đến chân mà nàng vẫn còn nghĩ đến việc lợi dụng , đúng là chẳng trời cao đất dày là gì!
Hắn tức giận : "Đừng mơ, chịu nổi ."
Khương Xuân tin, quả quyết: "Chàng chịu , kiểm hàng mà."
Sắc mặt Tống Thời An lập tức đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng đỏ lựng lên, tức tối : "Ngươi đúng là... đúng là hổ!"
Khương Xuân tự mãn: " , hổ, định gì nào?"
Sắp chia ly , nhanh chóng lợi dụng chiếm chút lời, còn cơ hội?
, nàng với như thế, nhưng thật trong lòng chẳng hề ý định mang theo.
Hắn thể màng đến hậu quả, nhưng nàng thể bỏ qua sự an của mà ích kỷ kéo theo.
Ôm ngủ một đêm, sáng mai nàng và Khương Hà sẽ lặng lẽ rời .
Đến khi phát hiện, hai cha con họ chạy xa, với thể yếu ớt của , đuổi cũng kịp.
Nàng còn cẩn thận nhấc một góc chăn lên, hớn hở : "Mau đây, phu quân, ấm giường cho , thật là ấm áp."
Tống Thời An tức giận xoay , lưng về phía tường, thèm để ý đến nàng nữa.
Khương Xuân thấy tiếng trở , thấy gì, hiểu rằng .
Nàng bất lực : "Phu quân, thà c.h.ế.t để theo chúng , nhưng cho gần gũi, đúng là mâu thuẫn thật đấy!"
Câu thật trúng tim đen, Tống Thời An đáp , chỉ thể giả vờ im lặng.
Khương Xuân chịu dễ dàng từ bỏ, đổi giọng: "Phu quân thật là một kín đáo, bảo giường thì thật là khó quá, để bò giường ? Dù mặt cũng dày, chẳng sợ hổ."
Tống Thời An: "..."
Nàng tự nhận mặt dày như thế, còn gì nữa?
Hắn thở dài, khuyên nhủ: "Mai còn dậy sớm thu dọn hành lý, đừng loạn nữa, nghỉ ngơi sớm ."
Khương Xuân , chợt ngẩn , khỏi thu vẻ mặt đùa cợt.
Nàng phân vân một lúc lâu, cuối cùng kiềm mà hỏi: "Chàng thật lòng cùng chúng ?"
TBC
Tống Thời An chút do dự, lập tức đáp: " ."
Khương Xuân thở dài một tiếng, bất đắc dĩ : "Thiếp vốn định sáng mai sẽ lén bỏ mà , nhưng thật sự nỡ lừa ...
Phu quân, thật lòng khuyên nên suy nghĩ , sức khỏe của quá yếu, theo chúng sẽ chịu nhiều khổ cực, thực sự thể mất mạng đấy."
Tống Thời An nhíu mày, nữ nhân miệng thì những lời ám bảo chui chăn nàng, nhưng trong lòng tính toán bỏ rơi ?
là lòng rắn rết, giả tạo!
Hắn kiên quyết : "Không cần suy nghĩ, quyết định ."
Khương Xuân thở dài, bất lực : "Thôi , nếu thì cùng , ai bảo yêu thương đến thế, dù đuổi cũng ? là chẳng còn cách nào với !"
Tống Thời An hài lòng mỉm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-63.html.]
Đồng thời, thầm hừ một tiếng trong lòng, may mà nàng kịp thời hồi tâm chuyển ý, nếu mặc kệ, để mặc họ tự lo liệu mà chạy trốn. chạy trốn đến nơi khác.
Hơn nữa, dù về Tô Châu, cũng thể để theo dõi nhà chúng .
Như , chỉ e rằng chúng khó mà trở về, sống lưu vong bao lâu mới thể an .
Thân thể yếu ớt, bảo cùng chúng chạy trốn khắp nơi chẳng khác nào đòi mạng của , nên mới nghĩ đến việc hòa ly với , để còn liên quan đến Khương gia, Lưu Khải Đàm cũng thể gì .
Khi đó, thể thuê nhà trong thôn, hoặc đơn giản là chuyển đến trấn Hồng Diệp huyện Hồng Diệp cũng . Với khả năng chép sách của , chắc chắn sẽ đến mức c.h.ế.t đói."
Trong lòng Tống Thời An ngổn ngang trăm mối.
Thì nàng ý như , đúng là hiểu lầm nàng.
Rõ ràng nàng đang suy nghĩ cho nên mới đưa hạ sách , xem nàng vẫn còn chút lương tâm.
Tống Thời An những điều , mà chỉ lạnh lùng đáp: “Với khả năng của , nửa tháng kiếm một trăm năm mươi đồng, một tháng kiếm ba trăm đồng, khi trừ tiền thuê nhà, tiền còn còn khó khăn để đủ ăn, chi đến việc mua thuốc bồi bổ cơ thể.
Dù cố sống sót, e rằng cũng sẽ thành phế nhân mà thôi."
Khương Xuân , trong lòng chút đành, phân vân một lúc cắn răng : "Đã sẽ giúp điều dưỡng cơ thể thì nhất định sẽ giữ lời, sáng mai khi sẽ để cho ba mươi lượng bạc, đủ để dùng trong một năm bồi bổ."
Không kịp mua lừa, nên tiền mười bảy lượng để mua la coi như tiết kiệm , bạc đủ để hai cha con họ sống một thời gian.
Nếu còn cách nào khác, nàng vẫn thể đến cửa hàng ở trấn Thanh Ngưu để lấy phần thưởng hệ thống đổi thành tiền.
Dù kiếm tiền cũng dễ hơn so với một bệnh như .
Tống Thời An , mắt phượng mở to, kinh ngạc vô cùng.
Khương Xuân bao giờ giấu giếm chuyện giấu tiền lấy tiền mặt , nên rõ, tất cả tiền tiết kiệm của Khương gia cũng chỉ ba mươi lượng.
Hai cha con họ sắp bước con đường chạy trốn, lúc là lúc cần tiền nhất, mà nàng sẵn lòng để bộ tiền tiết kiệm cho .
Thật là...
Thật là quá sức nhân hậu với .
Mặc dù trong tay nàng vẫn còn giữ tiền mười bảy lượng mà nàng lấy nhờ thần thông, nhưng lộ phí cho hành trình chắc chắn đủ để nàng đủ tự tin.
Có thể thấy nàng thà chịu khổ chứ khó .
Tống Thời An nhắm mắt , im lặng một lúc lâu, đột nhiên lên tiếng: "Nếu rằng cần tiền, nhất định cùng các lên đường thì ?"
Khương Xuân khó khăn lắm mới quyết định, những lời để lung lay ý chí của nàng, nàng bực tức : "Chàng điên ? Không cần mạng sống của nữa ?"
Trong nguyên tác tình tiết , nếu theo nàng chạy trốn, đường sức khỏe chịu nổi mà mất mạng, còn nam phụ bi thảm mạnh mẽ, nàng cũng cốt truyện chính của nguyên tác sẽ sụp đổ như thế nào.
Tống Thời An lạnh một tiếng: " , cần nữa."
Khương Xuân: "???"
Nàng đầy dấu chấm hỏi, Tống Thời An nhiều ưu điểm, nhưng ưu điểm lớn nhất chính là kiên cường, dù cảnh tồi tệ đến cũng thể kiên cường như cỏ dại mà sống sót.
Sao thể đổi tính cách, trở nên lý trí đến mức coi thường mạng sống của thế ?
Nàng mở to đôi mắt tròn xoe của trong bóng tối, bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng, kêu lên: "Phu quân, chịu nhận tiền mà quyết định , thà c.h.ế.t cũng cùng chúng trốn chạy, chẳng lẽ là vì nỡ rời xa ? Hóa phu quân yêu thương đến !"
Tống Thời An: "..."
Điều khiến thể nên lời hơn chính là câu tiếp theo của nàng: "Muốn mang theo cũng , đến cạnh , ngủ cùng một đêm."
Tống Thời An: "..."
Lửa cháy đến chân mà nàng vẫn còn nghĩ đến việc lợi dụng , đúng là chẳng trời cao đất dày là gì!
Hắn tức giận : "Đừng mơ, chịu nổi ."
Khương Xuân tin, quả quyết: "Chàng chịu , kiểm hàng mà."
Sắc mặt Tống Thời An lập tức đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng đỏ lựng lên, tức tối : "Ngươi đúng là... đúng là hổ!"
Khương Xuân tự mãn: " , hổ, định gì nào?"
Sắp chia ly , nhanh chóng lợi dụng chiếm chút lời, còn cơ hội?
, nàng với như thế, nhưng thật trong lòng chẳng hề ý định mang theo.
Hắn thể màng đến hậu quả, nhưng nàng thể bỏ qua sự an của mà ích kỷ kéo theo.
Ôm ngủ một đêm, sáng mai nàng và Khương Hà sẽ lặng lẽ rời .
Đến khi phát hiện, hai cha con họ chạy xa, với thể yếu ớt của , đuổi cũng kịp.
Nàng còn cẩn thận nhấc một góc chăn lên, hớn hở : "Mau đây, phu quân, ấm giường cho , thật là ấm áp."
Tống Thời An tức giận xoay , lưng về phía tường, thèm để ý đến nàng nữa.
Khương Xuân thấy tiếng trở , thấy gì, hiểu rằng .
Nàng bất lực : "Phu quân, thà c.h.ế.t để theo chúng , nhưng cho gần gũi, đúng là mâu thuẫn thật đấy!"
Câu thật trúng tim đen, Tống Thời An đáp , chỉ thể giả vờ im lặng.
Khương Xuân chịu dễ dàng từ bỏ, đổi giọng: "Phu quân thật là một kín đáo, bảo giường thì thật là khó quá, để bò giường ? Dù mặt cũng dày, chẳng sợ hổ."
Tống Thời An: "..."
Nàng tự nhận mặt dày như thế, còn gì nữa?
Hắn thở dài, khuyên nhủ: "Mai còn dậy sớm thu dọn hành lý, đừng loạn nữa, nghỉ ngơi sớm ."
Khương Xuân , chợt ngẩn , khỏi thu vẻ mặt đùa cợt.
Nàng phân vân một lúc lâu, cuối cùng kiềm mà hỏi: "Chàng thật lòng cùng chúng ?"
Tống Thời An chút do dự, lập tức đáp: " ."
Khương Xuân thở dài một tiếng, bất đắc dĩ : "Thiếp vốn định sáng mai sẽ lén bỏ mà , nhưng thật sự nỡ lừa ...
Phu quân, thật lòng khuyên nên suy nghĩ , sức khỏe của quá yếu, theo chúng sẽ chịu nhiều khổ cực, thực sự thể mất mạng đấy."
Tống Thời An nhíu mày, nữ nhân miệng thì những lời ám bảo chui chăn nàng, nhưng trong lòng tính toán bỏ rơi ?
là lòng rắn rết, giả tạo!
Hắn kiên quyết : "Không cần suy nghĩ, quyết định ."
Khương Xuân thở dài, bất lực : "Thôi , nếu thì cùng , ai bảo yêu thương đến thế, dù đuổi cũng ? là chẳng còn cách nào với !"
Tống Thời An hài lòng mỉm .
Đồng thời, thầm hừ một tiếng trong lòng, may mà nàng kịp thời hồi tâm chuyển ý, nếu mặc kệ, để mặc họ tự lo liệu mà chạy trốn.