Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 62

Cập nhật lúc: 2025-07-12 23:48:50
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Xuân mím môi .

Cũng thôi, huyện lệnh chỉ là quan thất phẩm, trong khi tổ phụ của Lưu Khởi Đàm là một tri phủ chính tứ phẩm, quan lớn hơn một bậc đủ đè c.h.ế.t , huống hồ trong nhà Lưu gia còn nhiều khác cũng đang quan.

Chẳng lẽ nàng dẫn Khương Hà và Tống Thời An bắt đầu cuộc sống trốn chạy ?

Nàng và cha đều khỏe mạnh, nghề mổ lợn trong tay, đến cũng thể sống .

Tống Thời An thì thể yếu ớt, chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng thể ngã quỵ, chịu nổi cuộc sống nay đây mai đó ?

Có lẽ khi bỏ trốn, nàng nên giải trừ hôn sự với ?

Chậc, lúc nàng còn giữ lễ quá, sớm ngày hôm nay thì tranh thủ chiếm lợi nhiều hơn một chút , thật là thiệt thòi lớn!

Dưới ánh trăng, Khương Xuân chạy một mạch về thôn Đại Liễu Thụ.

Ban đầu, cha con Trịnh Nghệ định đánh xe lừa đưa nàng về, nhưng nàng từ chối.

Nàng một thể men theo đường ruộng mà về, ít chú ý.

Nếu họ đánh xe lừa đưa nàng về, đường lớn, lỡ như Lưu Khải Đàm phái phục kích, thì thật .

Quả nhiên, cách của Khương Xuân là đúng, nàng suôn sẻ trở về nhà mà gặp nguy hiểm.

Khương Hà cùng Tống Thời An cũng trở về từ nhà của trưởng tộc Khương Triệu Niên, cảnh giác cao, nhà cửa tắt đèn tối om, mặc nàng gõ cửa thế nào cũng động tĩnh gì.

Nàng đành lên tiếng: “Cha, mở cửa, là con đây.”

Khương Hà đang áp tai cửa ngóng, thấy giọng khuê nữ liền lập tức kéo then cửa, đưa nàng trong nhanh chóng cài then .

Lại còn gác thêm một cây gỗ to ngang cửa.

Khương Xuân bất giác giật giật khóe miệng.

Không thể việc vô dụng, chỉ là phần thừa.

Dẫu , kẻ nào chịu khó bằng cửa chính mà trèo tường , quả thật là hiếm.

Hai bước phòng bếp, cánh cửa phòng “két” một tiếng mở , một bóng đen cao lớn xuất hiện ngay cửa.

Chính là Tống Thời An.

“Con rể còn ngủ ?” Khương Hà hỏi một câu, quyết đoán : “Thôi, phòng chuyện .”

“Ừm.” Tống Thời An đáp một tiếng trong bóng tối, phòng, Khương Hà cùng Khương Xuân nhanh chóng theo .

TBC

Vừa phòng, Khương Xuân thành thạo mò lấy hỏa chiết tử, châm đèn dầu.

Khương Hà giật , vội : “Đừng thắp đèn, cẩn thận chúng đang ở nhà.”

Nói liền tới thổi tắt, Khương Xuân đưa tay ngăn , nhạt: “Cha, nếu họ thật sự tới, nhất định sẽ nhà lục soát một lượt, thắp đèn cũng chẳng khác biệt gì nhiều.”

Nhà tối om thế , lỡ mà vấp ngã, còn lặn lội lên trấn tìm y quán, đúng là đen còn gặp hạn.

Khương Hà suy nghĩ một chút, thấy cũng hợp lý, mới thôi.

Ông xuống mép giường gấp gáp hỏi: “Biểu ca của con cữu con nhờ vả Triệu lang quân, tiểu cữu của huyện thái gia, tình hình , chịu giúp ?”

Khương Xuân lắc đầu: “Nói rằng Lưu gia thế lớn, dám dính chuyện , lễ vật cũng nhận, tất cả đều trả cho cữu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-62.html.]

Khương Hà xong, thở dài nặng nề.

Khương Xuân hít sâu một , nghiêm túc : “Cha, lẽ chúng bỏ trốn thôi.”

Lời nàng chút bối rối.

Khương Hà là sinh và lớn lên tại thôn Đại Liễu Thụ, một chất phác từ nhỏ bao giờ rời xa quê hương. Nếu theo nàng bỏ trốn, e rằng trong lòng ông sẽ khó mà chấp nhận .

Nàng chuẩn sẵn tâm lý thuyết phục ông thật kỹ lưỡng, đường về cũng nghĩ đủ lý do.

Ai ngờ Khương Hà xong liền lập tức : "Đương nhiên chạy, chạy chẳng lẽ ở nhà chờ bắt ?

Chúng chạy ngoài lánh một thời gian, Lưu cửu thiếu gia cũng thể ở đây mãi, chẳng bao lâu sẽ trở về Tô Châu, khi đó chúng về.”

Thậm chí, ông còn nghĩ sẵn nơi để ẩn náu: "Cô cô của con gả trấn Thanh Ngưu, tám năm biểu thúc của con theo lên trấn Hồng Diệp việc, còn ở nhờ nhà ba tháng, chúng em họ đối xử với khá , chúng đến nhà họ lánh nạn một tháng, họ sẽ từ chối .”

Khương Xuân ngạc nhiên sự quyết đoán và tính toán chu của Khương Hà. Nàng nhận cha quả thật tồi, chỉ phiền, mà còn thể giúp đỡ trong lúc nguy cấp.

Nàng dài dòng, gật đầu : “Nghe theo cha, chúng đến trấn Thanh Ngưu tìm biểu thúc! Đêm nay chúng nghỉ ngơi thật , sáng mai dậy sớm thu dọn đồ đạc, ăn xong bữa sáng sẽ lên đường.”

Trong nồi sắt lớn nước ấm do Khương Hà đun sẵn, Khương Xuân nhanh chóng dùng bột đánh răng, rửa chân, đó leo lên giường.

Suốt cả ngày quá mệt mỏi, xuống chiếc giường ấm áp, Khương Xuân lập tức cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến.

Khi đang chợp mắt, nàng đột nhiên giật tỉnh .

Suýt nữa thì quên mất chuyện chính cần với Tống Thời An.

Nàng trở về phía đầu giường, khẽ ho một tiếng hỏi: “Phu quân, ngủ ?”

Chờ một lát , trong bóng tối mới thấy tiếng của Tống Thời An: “Chưa.”

Khương Xuân mím môi, khó khăn : “Trấn Thanh Ngưu cách trấn Hồng Diệp khá xa, xe lừa cũng mất ba ngày, nếu bộ thì bảy tám ngày...

Phu quân sức khỏe yếu, e rằng khó mà chịu đựng nổi, chi bằng đừng theo chúng chịu khổ nữa?”

Tống Thời An im lặng một lúc lâu, lạnh lùng : “Ngươi cho rằng là gánh nặng, nên bỏ mặc đúng ?”

Nói cái gì ?

Phu thê vốn là chim chung rừng, hoạn nạn đến thì mỗi tự bay?

Bình thường nàng đối xử với hết lòng, lúc nào cũng nhân cơ hội lợi dụng , tỏ vẻ như yêu quý , cuối cùng là thế .

Hắn hít một sâu, mỉa mai : “Ngươi bỏ , chẳng lẽ lo Lưu Khải Đàm bắt ngươi thì bắt để xả giận ?

À, tất nhiên ngươi lo , chẳng qua chỉ là đứa con rể cha ngươi mua về với giá mười lượng bạc mà thôi, g.i.ế.c c.h.ế.t thì cùng lắm bỏ mười lượng mua một đứa khác.

hai cha con ngươi cũng nghề g.i.ế.c mổ lợn, ngươi thêm những cách kiếm tiền nhanh khác, mười lượng bạc với hai chẳng là gì cả.”

Khương Xuân mỉa mai một trận, nhưng nàng giận, chỉ : “Chàng cứ yên tâm, sáng mai cho một tờ hưu thư, sẽ điểm chỉ, khi ngang qua huyện Hồng Diệp, sẽ tới nha môn lập án, đảm bảo liên lụy đến .”

Nghe xong lời , Tống Thời An liền sững sờ.

Một lúc lâu , mới lắp bắp : "Ngươi, ngươi bỏ ?"

Khương Xuân cảm thấy cần giải thích, nếu hiểu lầm rằng nàng là kẻ vô tình, chỉ lo cho bản mà bỏ rơi khi gặp khó khăn, khi trở thành Thủ phụ Nội Các trả thù nàng, thì quả thật nàng sẽ còn oan ức hơn cả Đậu Nga.

(*Đậu Nga: nhân vật trong vở kịch nổi tiếng “Nỗi oan Đậu Nga” của Trung Quốc.)

Con cái miệng, chỉ để ăn cơm.

Loading...