Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 59

Cập nhật lúc: 2025-07-12 23:48:43
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Xuân quả thực dở dở , mắng: "Bảo là giúp thu tiền, kết quả là thu một xu, còn hỏng cả giọng . Nói , ích gì?"

Khương Liễu chột lè lưỡi, từ cuống họng lí nhí: "Tại mải chuyện với Lưu bà tử mà quên mất chuyện chính. Tỷ đừng giận, mai sẽ giúp tỷ thu tiền."

Khương Xuân khỏi bật : "Thôi , đừng loạn nữa là cảm ơn lắm , ở nhà ngủ cho to đầu ."

Sau đó, nàng đem bàn ghế nhà Lưu bà tử, nhờ bà trông coi chiếc xe đẩy, dẫn Khương Liễu đến nhà họ Vương.

Trên đường qua tiệm tạp hóa, nàng mua một gói đường đỏ và hai túi trứng gà.

Nàng đưa trứng gà cho Khương Liễu, : "Muội cầm cái ."

Khương Xuân quen với thói quen từ thời xưa, mỗi khi thăm bệnh nhất định mang theo lễ vật, đến tay thật khó coi.

Khương Liễu, một tiểu nương tử, cần mang lễ vật gì quá nặng, hai túi trứng gà là đủ .

"Tỷ, thể nhận ." Khương Liễu cũng ngu ngốc, rõ tỷ khỏe như thế nào, lẽ xách nổi hai túi trứng gà, mà còn cần giúp?

Điều rõ ràng là mua lễ vật .

Nàng trả trứng cho Khương Xuân, lấy mười văn tiền từ túi thêu bên hông, : “Muội mang theo mười văn tiền, cũng mua gì cho Ngân biểu tỷ, nên định trực tiếp đưa tiền cho tỷ , ít nhất cũng thể bù đắp chút ít.”

Đây là tiền mừng tuổi nàng tiết kiệm suốt mười năm, nãi nàng keo kiệt, mỗi năm chỉ cho nàng một văn tiền, nàng dám tiêu một đồng nào, đều tiết kiệm .

Khương Xuân liếc nàng một cái, : “Số tiền cứ giữ , lỡ gặp chuyện cần tiền gấp cũng lo lắng.”

Khương Liễu chịu: “Không , tỷ cùng lắm , thể tiêu tiền của tỷ .”

“Đừng lằng nhằng nữa, lập gia đình , thì lấy tiền nhà chồng nuôi .” Khương Xuân nhét trứng tay nàng ây, hừ lạnh: “Còn lằng nhằng nữa là cùng .”

Khương Liễu cầm trứng, tại chỗ cắn môi, thẳng đến khi Khương Xuân một đoạn xa, nàng mới chạy theo, miệng : “Tỷ yên tâm, nhất định sẽ lấy tiền nhà chồng nuôi tỷ.”

“Được, tỷ chờ nuôi .” Khương Xuân , đáp một câu, đưa tay vuốt vuốt hai búi tóc của nàng .

nàng thực hiện lời hứa , ít nhất thời khắc nàng thật lòng.

Hơn nữa, Khương Xuân vốn cần nàng nuôi.

Hai đến nhà họ Vương, thấy xe ngựa đậu cửa, cùng gia đinh canh giữ bên ngoài, sắc mặt Khương Xuân lập tức trầm xuống.

Không thấy một bà tử nào, hiển nhiên là dáng vẻ tiểu nương tử nhà giàu ngoài.

Khương Xuân trong lòng dự cảm lành, chẳng lẽ Vương Ngân Nhi như mà con trai thứ của Lưu gia, Lưu Cửu thiếu gia, vẫn chịu buông tay, thậm chí còn đuổi theo đến tận trấn Hồng Diệp?

Theo lý mà , là con cháu quan , trong nhà chắc chắn thiếu nha xinh , cũng coi như là từng trải. Nói một cách thực tế, dung mạo của Vương Ngân Nhi chỉ thể coi là thanh tú, thắng ở nước da trắng trẻo, ở một nơi nhỏ bé như trấn Hồng Diệp thể coi là nổi bật, nhưng đặt lên huyện Hồng Diệp thì chẳng đáng .

Thực sự đến mức khiến vị Lưu Cửu thiếu gia nhớ mãi quên. Việc khác thường chắc chắn điều kỳ lạ, Khương Xuân kéo cánh tay của Khương Liễu, nhanh chóng bước tới cửa chính của nhà họ Vương.

“Đứng !”

Hai đến cửa lớn thì gia đinh gác chặn .

TBC

Một tên gia đinh Khương Xuân từ xuống , tên gương mặt chữ điền lên tiếng hỏi: “Các ngươi việc gì?”

“Chúng là cháu của đại cô trong nhà , đến thăm đại cô.” Khương Xuân giơ túi đường đỏ tay cho xem.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-59.html.]

Nàng điềm đạm : “Nếu tin, ngươi thể hỏi đại cô, bà họ Khương.”

Nghe , tên gia đinh mặt chữ điền thực sự hỏi.

Một lát , , gật đầu với những khác với Khương Xuân: “Các ngươi .”

Khương Liễu sợ hãi tình hình , cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Xuân buông.

Sau khi qua bình phong, nàng đầu nhỏ giọng hỏi Khương Xuân: “Tỷ, bọn họ là ai , thật đáng sợ!”

Khương Xuân giữ nét mặt lạnh lùng, thản nhiên đáp: “Có lẽ là nhà của gia đình mà biểu tỷ của bán cho, lát nữa trong thì tỷ, đừng linh tinh.”

Khương Liễu vội vàng gật đầu: “Ta lời tỷ.”

Trước cửa chính cũng vài gia đinh gác, vẻ thông báo nên ngăn cản hai họ.

Khi bước phòng phía tây, nơi Vương Ngân Nhi ở, Khương Xuân liếc mắt một cái, liền thấy nhà họ Vương, ai khác, tất cả đều rúc một góc, giống như những con cun cút, cả căn phòng im lặng như tờ.

Không còn tưởng trong phòng chẳng ai.

Trước chiếc cáng, trống, đó là một nam tử trẻ tuổi mặc một bộ cẩm bào màu tím hoa hòe hoa sói.

Người dáng vóc cao, ước chừng còn thấp hơn cả Khương Xuân, ngũ quan tuy đoan chính nhưng ánh mắt sáng, đầy vẻ tà khí, là kẻ trăng hoa.

Khương Xuân đặt túi đường đỏ lên bàn, hiệu cho Khương Liễu đặt trứng gà xuống.

Sau đó, nàng giả bộ ngu ngơ hỏi Vương Ngân Nhi: “Biểu , đây là thiếu gia của nhà chủ cũ của ? Đến thăm bệnh ư?

Aizz, thật kỳ lạ nha, nhà chủ cũ của thật là tình nghĩa quá nhỉ! Muội phạm đánh đuổi , mà còn ngại xa xôi chạy đến đây thăm , thật là thâm tình đấy!”

Khương Xuân càng khen ngợi thì trong bụng Lưu Khởi Đàm càng sôi sục lửa giận.

Hắn phụng mệnh tổ phụ, từ Tô Châu thuyền đến tận huyện Hồng Diệp nhỏ bé để thăm tổ bá phụ, mà tổ bá phụ và tổ bá mẫu điều.

Cả nhà đại phòng của họ đều dựa tổ phụ của nâng đỡ, còn là con cháu đích tôn của nhị phòng, mà khi đến tiếp đãi long trọng như xứng đáng.

Kết quả thì ?

Không những tiếp đãi, mà còn kiểm soát khắp nơi, chỗ cho , chỗ cho phép. Thậm chí đến việc xin một nha cũng , bọn họ còn tìm lý do để đuổi nàng .

Đây chẳng là sỉ nhục ? Là sỉ nhục cả tổ phụ của !

, khi chỗ ở của Vương Ngân Nhi tại trấn Hồng Diệp, liền dẫn gia đinh đến ngay lập tức.

Chỉ là một nha thôi mà?

Tổ bá phụ và tổ bá mẫu đuổi nàng ngoài, sẽ mang nàng trở về, để đánh mặt bọn họ một cách thật đau!

Để xem hai lão nhân đó còn dám nhúng tay việc của khác nữa !

Khi Lưu Khởi Đàm đến, đúng lúc gặp bà mụ Lý Ôn đến thuốc cho Vương Ngân Nhi. Sau khi tình trạng của nàng, sắc mặt liền đen .

Hai lão nhân quả nhiên tay tàn nhẫn, trực tiếp đánh nàng đến tàn phế, thế mang nàng về để đánh mặt bọn họ đây?

Chuyến xem như uổng công .

Nếu để hai lão nhân , chắc hẳn họ sẽ thầm , rằng phí công vô ích.

Loading...