Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 54

Cập nhật lúc: 2025-07-12 23:48:31
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người hầu hạ chủ nhân còn nhận lương tháng, chỉ lấy chút “lãi” từ thì gì sai? Rất hợp tình hợp lý!

Nàng nhón chân, đặt thước gỗ lên tấm lưng rộng của Tống Thời An.

Thước đo trong thời cổ dài 33cm, rõ ràng đủ chiều rộng so với vai . Nàng dùng ngón tay ấn giữ ở đầu thước, đó di chuyển thước đến vị trí ngón tay.

Vì thước gỗ sử dụng lâu ngày, là của hồi môn nàng - Trịnh thị, nên lớp sơn đỏ đánh dấu các vạch bong tróc gần hết, khó nhận .

Khương Xuân ghé sát , nheo mắt cẩn thận kỹ.

Hơi thở nóng rực của nàng phả lên cổ Tống Thời An, khiến cảm thấy như con sâu lông đang bò da, ngứa ngáy, chân tay chút mềm nhũn.

đang việc chính đáng, đẩy nàng cũng tiện.

Khương Xuân tốn ít công sức, cuối cùng cũng đo chiều rộng vai của .

Nàng hạ chân xuống, nửa bò lên giường, dùng than vẽ lên giấy đo ghi .

Từ cao xuống, Tống Thời An dễ dàng thấy rõ nội dung tờ giấy, lập tức đôi mắt phượng mở to, con ngươi rung động vài cái.

Nếu lầm, thì thứ nàng chính là chữ của Đại Thực quốc!

Một năm , thương đoàn từ Đại Thực quốc đến dâng lễ vật cho hoàng đế, hôm đó tình cờ cùng bằng hữu Tăng Tử Thanh uống tại tửu lâu, tận mắt thấy các xe ngựa của thương đoàn khắc loại chữ tương tự.

Chẳng lẽ nàng thực sự là một cô hồn đến từ Đại Thực quốc?

TBC

Thảo nào " câu nệ tiểu tiết" đến thế!

Có lẽ vì quá sốc, quên mất rằng quyết định phớt lờ nàng một thời gian, liền khẳng định: “Thứ ngươi là chữ Đại Thực.”

Khương Xuân lập tức sững .

Trong lòng nghĩ, thứ là chữ La Mã mà, liên quan gì đến chữ Đại Thực ?

Đột nhiên, cả nàng cứng đờ.

La Mã, thời cổ đại hình như gọi là Đại Thực quốc…

Mình lộ tẩy ?

Không hoảng, hoảng, để nghĩ xem nên xử lý thế nào đây...

Khương Xuân bắt đầu suy nghĩ, não bộ hoạt động hết công suất trong một lúc lâu, nhưng vẫn tìm lý do nào hợp lý.

Lôi Chu lý chính bia đỡ đạn rõ ràng là khả thi, ông chỉ là một lý chính nhỏ ở thôn quê, từng học qua vài năm tư thục, đến trình độ đồng sinh cũng đạt, thể chữ của Đại Thực quốc?

Đừng đến Chu lý chính, ngay cả ở trấn Hồng Diệp huyện Hồng Diệp, cũng chẳng ai nhận chữ Đại Thực cả.

Càng cần tính đến những nơi xa hơn, bởi cho dù ở đó thực sự chữ Đại Thực, thì Khương Xuân, một cô thôn nữ từng xa hơn huyện Hồng Diệp, thể quen họ ?

Muốn tìm một kẻ chịu tội cũng tìm .

Suy nghĩ nát óc mà vẫn cách nào, Khương Xuân quyết định mặc kệ.

Nàng chớp chớp đôi mắt to tròn, với vẻ mặt vô tội: “Phu quân ? Chữ Đại Thực? Đại Thực là cái gì? Ta còn từng đến.”

Tống Thời An hừ lạnh, giọng châm biếm: “Vậy ? Chưa từng đến Đại Thực, thế mà chữ Đại Thực, thật kỳ diệu nhỉ.”

Khương Xuân vẻ bừng tỉnh, chỉ tờ giấy giường, : “Phu quân cái ? Đây chữ Đại Thực gì, chỉ là ký hiệu tùy ý để tiện ghi nhớ đo của phu quân thôi.”

“Ý ngươi nhớ nhầm ?” Tống Thời An liếc nàng một cái, khẩy: “Ta từ nhỏ trí nhớ siêu phàm, từng là trạng nguyên năm Thiên Khải thứ ba mươi lăm, cho dù khác thể nhớ sai, thì tuyệt đối .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-54.html.]

Khương Xuân lớn tiếng kinh ngạc: “Hả? Gì cơ? Chàng là trạng nguyên?”

Chưa kịp để Tống Thời An đáp lời, nàng vội vàng tỏ vẻ đau khổ, kêu lên: “Cha lừa ! Người môi giới là nhi tử của một gia đình buôn lậu muối tư, bắt và bán cả nhà, mua về sẽ gặp rắc rối gì. Ai ngờ xuất là trạng nguyên!”

Nàng đột ngột đổ xuống giường, gào : “Xong , xong ! Đường đường là trạng nguyên mà bắt, chắc chắn là phạm tội nặng, nhà gặp phiền phức lớn !”

Khóc một hồi, nàng bật dậy, nắm chặt tay, giận dữ : “Không , thể giữ củ khoai nóng trong tay, đợi cha về, bàn với cha, tìm môi giới đến bán !”

Tống Thời An: “...”

Chuyển chủ đề cũng khá đấy, nhưng vẫn nắm thóp .

Diễn kịch cũng , cách nàng diễn xuất, hát hò, nhảy nhót, nếu lên sân khấu biểu diễn thì ít nhất cũng thể kiếm vai.

chẳng tin một chữ nào.

Hắn chắc rằng tương lai sẽ nổi danh, thể thế của ?

Chỉ Khương Hà là .

Nếu xuất từ gia đình danh giá Tống gia, là phu (em rể) của Yến vương, từng là trạng nguyên năm Thiên Khải thứ ba mươi lăm, còn từng quan ở Hàn Lâm Viện, đó tịch biên tài sản và bán, ông tuyệt đối dám mua .

Nếu , thể bán hết chỗ đến chỗ khác, cuối cùng lưu lạc đến phủ Tề Châu?

nữa, bây giờ vẫn lúc để cả hai lật bài tẩy với .

Thế nên bình tĩnh chờ nàng diễn xong, mới thản nhiên : “Ta sẽ truy cứu vì ngươi chữ Đại Thực, còn ngươi cũng cần phận thật sự của , chứ?”

Khương Xuân thu vẻ mặt, nghiêm túc gương mặt xuất chúng của .

Chậc, một mỹ nam như thế , nhưng đầu óc, quả là khó lừa quá.

Giá mà là một mỹ nam ngốc nghếch, dễ lừa, dễ bắt nạt thì bao?

Không , nếu là một mỹ nam ngốc nghếch, thì chẳng còn cơ hội để trở thành phu nhân của thừa tướng đầy vinh quang nữa .

Chậc, tính toán tính toán , vẫn là thông minh hơn một chút thì hơn.

Nàng cúi đầu khẽ, vui vẻ : “Được thôi, đồng ý. Dù phu quân thế gì, hiện tại vẫn là phu quân của , quan tâm những chuyện .”

Tống Thời An thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù bề ngoài vẻ cả hai hòa , nhưng thực tế thắng là .

Nàng nắm trong tay quá khứ và tương lai của , coi như Khương Xuân nắm thóp của . Tuy cũng phát hiện nàng khả năng kỳ lạ, nhưng điều đó rõ ràng là một bí mật thể .

Có thể đang nàng kiểm soát một chiều.

bây giờ cũng nắm trong tay một điểm yếu của nàng, mặc dù đủ nặng đến mức nàng diệt khẩu , nhưng cũng đủ để hai cân bằng.

Có điểm yếu , mối quan hệ của họ sẽ càng thêm vững chắc, ít nhất nàng sẽ thực sự bán như trong kịch bản .

Khương Xuân cầm lấy thước gỗ, hừ nhẹ: “Duỗi thẳng tay , đo chiều dài tay áo cho .”

Tống Thời An lời theo.

Sau khi đo xong tay áo, đến lúc đo vòng eo.

Vì chỉ thước gỗ, thước dây mềm, nên việc dùng thước gỗ để đo vòng eo là bất khả thi, thế là nàng cởi khăn lau mồ hôi của .

Sau đó lưng , hai tay đưa phía , dùng khăn quấn quanh eo một vòng.

Loading...