Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 53
Cập nhật lúc: 2025-07-12 23:48:29
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm , Khương Xuân bán xong thịt, xách theo năm cân trứng gà mà Lưu bà tử giúp nàng mua từ chợ sáng, đến Vương gia thăm Vương Ngân Nhi.
Mặc dù quả thật như Tào đại phu dự đoán, Vương Ngân Nhi đêm qua sốt cao, nhưng nhờ Khương Khê chăm sóc suốt đêm ngơi nghỉ, sáng sớm nhiệt độ giảm bớt.
Khương Xuân đưa tay thăm dò trán nàng , dựa kinh nghiệm tiền kiếp khi nàng cảm cúm thường sốt, đoán rằng nhiệt độ lúc 38 độ.
Nàng với Tào bà tử, ca chăm sóc Vương Ngân Nhi: "Tiếp tục chườm khăn ướt lên trán nàng , khăn nóng thì nước, nhúng , đừng dừng tay."
Tào bà tử thấy chất nữ hy vọng sống sót, bù đắp lầm đây, thái độ tích cực.
Nghe , bà liền gật đầu lia lịa: “Ngươi cứ yên tâm, cháu gái ruột của , chẳng lẽ thương? Ta chắc chắn sẽ chăm sóc nó chu đáo.”
Khương Xuân hài lòng gật đầu: “Bà đúng là thương cháu gái thật đấy.”
“Nãi, cháu uống cháo gà, nãi nấu cho cháu một ít nhé.” Vương Ngân Nhi kiếm cớ đuổi Tào bà tử ngoài, sang với Khương Xuân: “Sáng nay nhị tiểu thư Lưu gia sai mang đồ của còn để ở Lưu gia về, còn thưởng cho một bộ trang sức bạc cùng hai mươi lượng bạc nữa.”
Nói nàng thò tay trong chăn lấy một túi tiền, đưa cho Khương Xuân: “Đây là bộ trang sức bạc và hai mươi lượng bạc, phiền tỷ cất giữ giúp .”
Khương Xuân cầm túi tiền trong tay lắc lắc, liếc Vương Ngân Nhi một cái.
Cô nương cũng thời thế phết, đây bảo nàng gọi Khương Xuân một tiếng biểu tỷ còn khó khăn như đòi mạng, giờ nhờ vả , gọi một tiếng “tỷ” ngọt ngào đến lạ.
Khương Xuân cũng từ chối chuyện .
Nhà họ Vương mấy tử tế, Khương Khê là yếu đuối dễ bắt nạt, ai mà bọn họ nhân lúc Vương Ngân Nhi đang liệt giường, nuốt hết chút tiền bán mạng của nàng đuổi nàng khỏi nhà ?
Đến lúc đó, Vương Ngân Nhi một xu, chân tay thuận lợi, chỉ thể dùng từ “thê thảm” để miêu tả thôi.
Xét về lý, chuyện liên quan nhiều đến biểu tỷ Khương Xuân.
của nàng —— Khương Khê là tỷ tỷ ruột của Khương Hà, hơn nữa bà còn giúp đỡ Khương Hà nhiều. Nếu Vương Ngân Nhi thực sự rơi cảnh khốn cùng, Khương Hà chắc chắn sẽ thể ngơ, tay trợ giúp chút bạc.
Vì giữ tài sản của Vương Ngân Nhi cũng chính là bảo vệ tài sản của Khương gia.
Còn về bạc tám mươi lượng mà Vương gia đang giữ, cứ để Vương Ngân Nhi tự nghĩ cách lấy khi dưỡng thương, Khương Xuân can thiệp nhiều.
TBC
Rời khỏi Vương gia, Khương Xuân ghé qua tiệm bánh bao mua bánh bao và tào phớ, đó về nhà Lưu bà tử lấy xe đẩy tay về thôn Đại Liễu Thụ.
Khương Xuân đặt bánh bao và tào phớ lên bàn ăn, gọi cha một tiếng, đó đẩy cửa tây phòng, mỉm với Tống Thời An, đang bàn nhỏ để đóng sách: “Phu quân, xuống ăn sáng thôi.”
Tống Thời An cũng xuống thật, nhưng chẳng để ý đến Khương Xuân, tự xuống bàn ăn, cầm một chiếc bánh bao chay lặng lẽ ăn.
Khương Xuân đặt một bát tào phớ mặt , hỏi: “Phu quân vẫn còn giận ?”
Tống Thời An cầm bát lên uống một ngụm tào phớ, tiếp tục lặng lẽ ăn bánh bao chay.
Khương Hà, dù chậm chạp đến , cũng nhận hai họ đang giận dỗi .
Ông trừng mắt Khương Xuân, mắng: “Con gái , con nên điều một chút, đừng thấy con rể dễ bắt nạt mà cứ lấn lướt mãi.”
Tống Thời An nhớ cảnh tối qua “bắt nạt,” lập tức mặt đỏ tía tai, đến mức bánh bao nghẹn , ho sặc sụa.
Thấy , Khương Xuân lập tức bỏ chiếc bánh bao nhân thịt trong tay xuống, vươn tay vỗ nhẹ lưng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-53.html.]
Tống Thời An khi định , điều đầu tiên là đẩy tay nàng , đó kéo ghế lùi xa thêm một chút.
Khương Hà thấy trừng mắt Khương Xuân một cái nữa.
Con rể Tống là tính khí , mà thể khiến giận đến mức nể mặt ngay mặt nhạc phụ như , chắc chắn con gái điều gì quá đáng.
Khương Xuân gãi mũi, chuyển đề tài: “Cha, cha ăn , ăn xong còn đồng đào nốt chỗ củ cải nữa.”
Khương Hà thật sự chỉ lo ăn cơm, thêm gì nữa.
Phu thê son mới cưới, xích mích giường hòa giải giường, ông cha chỉ cần mắng khuê nữ vài câu để tỏ rõ lập trường là , phần còn cứ để hai đứa tự xử lý.
Sau khi ăn sáng xong, Khương Hà cho cuốc xe đẩy tay, đẩy xe đồng đào củ cải.
Khương Xuân rửa xong bát, nhân lúc trời nắng ráo, đem củ cải đào về mấy hôm phơi từng cái một.
Phơi vài ngày, chờ cho lớp vỏ ngoài khô và bùn đất còn bám rơi hết, thì thể đem cất hầm để bảo quản.
Mùa đông giá rét, thời xưa nhà kính trồng rau như hiện đại, nên hầu như nhà nào cũng chỉ củ cải và cải thảo, phiên ăn ăn hai loại rau .
Phơi xong củ cải, Khương Xuân rửa sạch tay, bước phòng phía tây, lấy ba cuộn vải bông mịn mà nàng mới mua ngày hôm qua.
Nàng nhặt một cục than cháy dở trong bếp lò, dùng một miếng vải cũ bọc đầu than, lấy một tấm giấy mà Tống Thời An cắt khi đóng sách.
Sau đó nàng tìm thước gỗ mà nguyên chủ dùng, với Tống Thời An: “Phu quân, xuống đây, may áo bông cho , cần đo đo của .”
Nương của nguyên chủ mất, việc may vá trong nhà đều do nàng . Ban đầu nàng chỉ may vá sơ sài, nhưng nhiều , tay nghề cũng khá lên tầm bảy, tám phần.
Tuy nhiên, việc thêu thùa thì nàng .
Tống Thời An vẫn im nhúc nhích, tay cầm bút ngừng , rõ ràng để ý đến nàng.
Khương Xuân khoanh tay, híp mắt , khẩy: “Mưa thu qua là lạnh thêm, bao lâu nữa sẽ đông, định cứ mặc chiếc áo cộc của cha để qua mùa đông ?”
Tay cầm bút lông của Tống Thời An chững .
Phủ Kỳ Châu ở phía bắc, ở đây hai năm, rõ mùa đông ở đây lạnh chẳng kém gì ở kinh thành.
Những thể cường tráng còn chịu nổi khi chỉ mặc một chiếc áo cộc cũ, huống chi là –— một kẻ thể yếu đuối?
Nếu cứ giận dỗi, chịu để nàng may áo bông dày cho , đến lúc đông chắc chắn sẽ rét buốt chịu nổi, cũng cúi đầu mà nhượng bộ thôi.
nếu dễ dàng bỏ qua như thế, nàng sợ hãi chút nào, chỉ nàng sẽ tiếp tục táo tợn, mà khi còn đằng chân lân đằng đầu nữa.
Suy nghĩ một lúc, chọn cách giải quyết ở giữa.
Hắn dậy từ giường, nhưng vẫn im lặng một lời.
như là đủ .
Đủ để Khương Xuân hiểu rằng thật hề giận nàng thật, chỉ đang giả vờ tức giận để hù dọa, khiến nàng dám trêu đùa nữa.
Không trêu đùa mới là chuyện thể nào.
Mình bỏ tiền bỏ sức, mỗi ngày đều bận rộn chăm sóc , chẳng lẽ đến thời cổ đại chỉ để từ thiện thôi ?