Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 47
Cập nhật lúc: 2025-07-12 23:48:14
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn nhận bút tre, nhưng đẩy tiền một trăm sáu mươi văn còn về phía Khương Xuân, bình thản : “Tiền ngươi giữ lấy .”
“Cho ?” Khương Xuân ngạc nhiên nhướn mày.
Nàng đó đoán rằng chép sách để kiếm tiền lẽ là để nhờ tìm kiếm tin tức về hoặc hỗ trợ đang gặp khó khăn.
Không ngờ đưa tiền vất vả kiếm từ việc chép sách cho nàng.
Muốn nàng giữ hộ cho ?
Không sợ nàng sẽ chiếm đoạt ? Hắn tin tưởng nàng như ?
Có lẽ thấy sự nghi ngờ của nàng, một câu càng nàng kinh ngạc hơn: “Ngươi cầm , để hỗ trợ chi tiêu trong nhà.”
Khương Xuân cảm thấy cảm động, dường như thật lòng sống cùng nàng.
vì quen với việc trong tiểu thuyết thường nhiều âm mưu, nàng khỏi nảy sinh nghi ngờ.
Có lẽ đang câu cá lớn, dùng tiền nhỏ để nàng cảm động, sẽ nhờ nàng giúp đỡ hoặc tìm kiếm với tiền lớn chăng?
Với trí thông minh của , chắc chắn thể việc .
rằng, đầy hai năm nữa, Tống gia thể minh oan, và lúc đó, Yến vương sẽ cử cứu tất cả của Tống gia bán khắp nơi về.
Nàng cần bỏ tiền lớn nào cả.
Vì , tiền nhỏ nàng vui vẻ nhận.
Nàng giả vờ cảm động, sụt sịt một , nghẹn ngào : “Phu quân của bồi dưỡng khỏe mạnh vội vàng kiếm tiền nuôi gia đình, phu quân như đúng là hiếm , ngay cả đốt đèn lồng cũng khó mà tìm , càng đối đãi với phu quân hơn!”
Tống Thời An: “……”
Khả năng diễn xuất kém quá, đến việc rơi nước mắt, ngay cả khóe mắt cũng đỏ, so với các tiểu thư trong kinh thành thường xuyên diễn xuất, nàng còn kém xa.
Tuy nhiên, cũng vạch trần nàng, vì như thế là thực sự cho nàng chút mặt mũi nào.
Chỉ một trăm sáu mươi văn, đủ để trang trải tiền thuốc cho và nàng, thể đảm nhận cái danh “nuôi gia đình” ?
Nàng diễn kịch, nếu thực sự nàng cho cảm động vì điều , thì đầu óc nàng chút bình thường, ngay cả tiền nhỏ cũng tính toán rõ ràng.
Tuy nhiên, lý do đưa tiền cho nàng thực sự là để hỗ trợ chi tiêu trong nhà, trở thành một kẻ sống dựa khác.
Còn tiền để chuộc đường , sẽ tìm cách khác, dù việc đòi hỏi tiền nhỏ, nếu chỉ dựa việc chép sách thì thể tích lũy đủ khi Tống gia minh oan.
vì nàng diễn kịch, nếu phản ứng chút nào, nàng sẽ tiếp tục náo loạn hơn nữa, đến lúc đó sẽ chẳng nhận cái gì .
Cuối cùng, Tống Thời An lên tiếng: “Ngươi đối xử với .”
“Thật ?” Khương Xuân đưa mặt sát , hai gần như mặt kề mặt.
Tống Thời An sợ hãi lập tức ngả , kết quả vì quá lâu nên lưng mỏi, giữ thăng bằng, liền “bịch” một cái ngã lăn giường.
“Phụt……” Khương Xuân kìm phá lên.
Nàng nhanh chóng leo lên giường, dùng hai tay hai chân chống đỡ, ngay lập tức quỳ đè lên .
Nàng nhướng mày, vẻ như hiểu ý: “Phu quân, đang chuyện thì đột nhiên xuống giường, đang ngầm hiệu để điều gì đó ?”
Tống Thời An hổ đến mức chịu nổi, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng, tức giận : “Ngươi mau xuống , thế hợp phép tắc!”
Khương Xuân giả vờ vô tội, thậm chí còn đổi trắng đen: “Là phu quân xuống để dụ dỗ , mà khi đến gần, phu quân bộ như , đang trêu đùa ?”
“Ta dụ dỗ ngươi khi nào?” Tống Thời An trừng mắt nàng, mặt đỏ bừng giải thích: “Là giữ thăng bằng, mới ngã xuống như .”
“Ồ?” Khương Xuân nhướng mày, tỏ vẻ tin.
Tống Thời An khó khăn gật đầu: “Thật sự là giữ mà.”
Khương Xuân thấy mặt đỏ như quả táo chín, phát mùi hương quyến rũ, cảm giác như đang cám dỗ phạm tội.
Nàng đắn đo một lúc, quyết định gập khuỷu tay, nghiêng một chút, môi dán má , hôn chụt một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-47.html.]
Hắn là phu quân của nàng, nàng bỏ tiền bạc và sức lực để chăm sóc , lấy chút phúc lợi thì gì sai?
Không thể ngựa chạy, cho ngựa ăn cỏ chứ?
Chuyện nàng hưởng lợi từ việc nội các thừa tướng, đó là chuyện của tương lai.
Tương lai biến , hưởng lợi gì?
Lợi ích nắm trong tay mới gọi là lợi ích, lợi ích trong tay chỉ là tranh vẽ giấy.
Vẽ tranh cho khác thì , nhưng thể tự vẽ tranh tự hại .
“Ngươi……”
Tống Thời An ngơ ngác, mất một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, định gì đó, nhưng chỉ nghẹn một từ.
Khương Xuân thì dậy, hai tay chống hông, đanh mặt : “Thiếp ? Thiếp là thê tử của , hôn một cái thì ? Đừng ầm lên như .”
Tống Thời An: “……”
Nói thì đúng, nhưng sự dây dưa tình cảm với nàng.
Hắn hít sâu một , cố gắng giảng giải với nàng: “Ta vẫn dưỡng thể…”
Chưa kịp hết câu, Khương Xuân ngắt lời: “Phu quân, vẫn dưỡng thể, đừng nên nghĩ đến chuyện viên phòng, điều lợi cho việc dưỡng .”
Tống Thời An: “???”
Quả nhiên nàng giỏi đổi trắng đen, đổ tội lên đầu một cách khéo léo.
TBC
Hắn đổi cách : “Nữ nhân nên giữ , những chuyện như thế , để nam nhân chủ động.”
Khương Xuân xong nhanh chóng leo lên giường, ngả xuống, đưa mặt sát mặt Tống Thời An.
Nàng đưa tay chỉ mặt , nhắm mắt , biểu cảm đầy mong đợi : “Phu quân, hôn .”
Tống Thời An: “……”
Hắn từng thấy nữ nhân nào thẳng thắn và vô liêm sỉ như !
Hắn thực sự thể giao tiếp với nàng, bao giờ lời của khác, còn ầm lên.
Hắn cạn lời: “Thích khả nhi chỉ.”
(*Thích khả nhi chỉ: Nên điểm dừng)
“‘Thích khả nhi chỉ’ là gì ? Ta học qua sách vở, hiểu những từ cao sâu như .”
Khương Xuân mở mắt, chớp chớp đôi mắt to tròn, vẻ mặt ngây thơ vô tội .
Tống Thời An trong lòng thầm.
Chưa học qua sách vở? Ngươi nghĩ tin ?
ngoài mặt, chỉ đổi cách , trầm giọng, lạnh lùng bảo: “Được , đừng loạn!”
Khương Xuân kéo tay đang gượng chống đỡ, lập tức ầm lên: “Ai loạn chứ? Rõ ràng là tự sẽ chủ động!
Rốt cuộc là hôn ? Nếu hôn thì chúng cứ tiếp tục giữ như , để cha trở về xem chúng ân ái thế nào, cả ngày đè lên !”
Tống Thời An: “……”
Hắn bất lực nhắm mắt, chuyện thật sự chừng mực, thật sự thể chịu nổi.
“Đi nào, đừng loạn nữa ?”
Hắn nhẹ giọng, cố gắng khuyên nhủ nàng.
Giọng của Tống Thời An vốn thanh thoát và quyến rũ, khi dịu dàng thì càng thêm mềm mại, khiến Khương Xuân gần như gật đầu đồng ý.
nàng đột nhiên tỉnh táo .
“Chết tiệt!” Nàng kìm trong lòng mắng một câu, quả thật dùng mỹ nam kế, nàng suýt chút nữa mắc lừa.