Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 46
Cập nhật lúc: 2025-07-12 23:48:12
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Còn về tiền mua lò sưởi và than đá, nàng chỉ thể tiếp tục tiết kiệm.
Ra khỏi tiệm cầm đồ, nàng quan sát vài , xem ai nhắm bạc nàng cầm trong tay , kết quả thấy gì bất thường.
Đây là lợi ích của việc khét tiếng, hành xử ngang tàng ?
Nàng lái xe lừa một đoạn đường, đến cửa hàng vải lớn nhất ở huyện thành — cửa hàng vải Hoàng ký.
Đã đến nơi , nàng cũng điểm danh luôn.
[Đinh!Điểm danh thành công tại “Cửa hàng vải huyện Hồng Diệp”, nhận 1 xấp vải Tùng Giang, 2 túi thêu.]
Xấp vải Tùng Giang nhận là màu trắng, thể dùng để lớp trong của áo bông và chăn bông, nên nàng chi 700 văn mua một xấp vải màu chàm và một xấp vải xanh biển, chi 400 văn mua 10 cân bông.
Chỉ trong chớp mắt, một lạng một chỉ bạc bay .
Tỉ lệ trồng bông ở Đại Chu dường như cao, nên vải bông và bông đắt đỏ, vì quần áo bông của dân thường thường là những bộ quần áo mặc ba năm, sửa vá ba năm, tiếp tục dùng thêm ba năm.
Còn về chăn bông, lớn đắp xong, đến lượt trẻ con cũng đắp, một chiếc chăn thể truyền qua nhiều thế hệ, đôi khi chỉ cần nhờ thợ bông nén một chút.
*
TBC
Khương Xuân điểm danh hết những cửa hàng thể đổi lấy hàng giá trị, lãng phí thời gian ở các cửa hàng linh tinh khác, trực tiếp trở về nhà.
Về đến nhà, yên tĩnh vắng lặng, Khương Hà vẫn trở về từ trấn, còn Tống Thời An vì chép sách nên mệt mỏi, đang ngủ giường trong tây phòng.
Nàng ồn, nhẹ nhàng lặng lẽ rời khỏi, cầm theo một cái ghế nhỏ trong bếp, sắp xếp hàng hóa trong kho hệ thống tính toán.
Sau khi tính toán xong, việc gì , nàng nghĩ rằng Tống Thời An hai ngày ăn tổ yến, nên lấy một phần tổ yến mới để ngâm, chuẩn nấu cho tẩm bổ .
Lúc , khi tỉnh dậy và thấy tiếng động lạ trong bếp, Tống Thời An tưởng trộm hoặc chuột , liền nhẹ nhàng bò khỏi giường, len lén qua khe cửa.
Rồi đôi mắt mở to, sững tại chỗ.
Khương Xuân, nàng , tay nàng đang cầm một tổ yến xuất hiện từ hư !!!
Trước đây, Tống Thời An từng đoán rằng bên trong Khương Xuân đổi thành một khác, nếu thì thể nào tính tình đổi đến .
Tuy rằng câu "kỵ chuyện quái dị", nhưng cũng trong dã sử triều và những chuyện kỳ lạ trong dân gian đều từng những lời đồn tương tự.
bao gồm việc lấy đồ vật từ hư .
Phép thần thông như , là điều thể giải thích bằng chuyện hoán hồn, chẳng lẽ linh hồn bên trong thể Khương Xuân thật là một thần tiên trời?
chỉ trong khoảnh khắc, phủ nhận suy đoán .
Thần tiên nhà ai dám thản nhiên ném chiếc quần lót bẩn mặt một nam nhân, yêu cầu giặt cho chứ?
Vậy nàng rốt cuộc là ai? Làm nàng loại phép thần thông lấy vật từ hư ?
Tống Thời An suy nghĩ điều trong đầu, lặng lẽ lui về , dám phát chút tiếng động nào.
Nếu chẳng may Khương Xuân phát hiện lén bí mật của nàng, nhất định sẽ diệt khẩu!
Hắn cẩn thận bò trở giường, thở phào nhẹ nhõm nhắm mắt suy nghĩ một hồi.
Hắn Khương Xuân chữ, thể những câu trong “Luận Ngữ” mà vấp váp, rõ ràng nàng là từng học hành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-46.html.]
Một gia đình thể để nữ nhi trong nhà học hành, ít nhất cũng là một gia đình khá giả, hơn nữa trưởng bối trong nhà hẳn cũng là tầm rộng.
Thế nhưng nàng hành sự câu nệ tiểu tiết, động một chút là dùng nắm đ.ấ.m để thuyết phục khác, chẳng mảy may bận tâm đến lễ nghĩa nam nữ, khi giúp lau rửa lúc nửa đêm cũng đỏ mặt, bối rối, tay cũng chẳng run.
Hơn nữa, nàng dường như vô cùng chắc chắn rằng bản sẽ tiền đồ rộng lớn, vì mới nguyện ý bỏ tiền bỏ sức để chăm sóc .
Chưa kể nàng còn phép thần thông lấy vật từ hư vô cùng huyền bí.
Hắn thực sự nàng rốt cuộc là ai.
một điều chắc chắn, đó là phép thần thông lấy vật từ hư của nàng giới hạn, lấy gì là lấy thứ đó.
Nếu , nàng căn bản cần tiêu tốn bao nhiêu tiền của , với hy vọng thể hưởng phúc từ .
Quả nhiên ông trời vẫn công bằng, dù nàng là đứa con cưng của thiên đạo, cũng vẫn chịu sự chế ngự của quy tắc.
Thật nghĩ kỹ mà , chính cũng sống một , thì việc nàng mang theo thần thông hoán hồn nhập thể Khương Xuân gì lạ lùng ?
Hơn nữa, dù nàng phép thần thông lấy vật từ hư , chẳng nàng vẫn chỉ là một phàm nhân ăn ngũ cốc ?
Sắp xếp suy nghĩ của , Tống Thời An cảm thấy tâm trạng trở bình thản.
So với việc suy ngẫm về những điều kỳ bí vô hình của linh thần, cảm thấy việc bán sách mà chép bao nhiêu tiền còn quan trọng hơn.
Dù rằng sẽ trở thành nội các thừa tướng, thì bây giờ thể chỉ trích phong cách sống của cha con nhà Khương gia ?
Cơm cần ăn từng miếng một, đường cũng cần từng bước một.
Sau khi thêm một khắc, cố tình tạo tiếng động lớn từ từ dậy.
Khương Xuân thấy tiếng động, đẩy cửa , thấy Tống Thời An tỉnh, : “Phu quân tỉnh dậy ?”
Tống Thời An gật đầu, hỏi: “Sách chép bán ? Bán bao nhiêu tiền?”
Khương Xuân lấy một túi tiền, lấy ba xâu tiền, mỗi xâu một trăm văn, đếm thêm hai mươi văn, với : “Một quyển sách là một trăm sáu mươi văn, hai quyển sách là ba trăm hai mươi văn.”
Rồi nàng cầm một xâu tiền và tiền lẻ hai mươi văn, đó tháo xâu tiền còn và lấy thêm bốn mươi văn, bỏ túi tiền của .
Nàng : “Lần mua giấy và mực tốn một trăm mười văn, hôm nay mua giấy tốn thêm năm mươi văn, tổng cộng là một trăm sáu mươi văn.”
Nàng đẩy tiền một trăm sáu mươi văn còn về phía Tống Thời An, tươi: “Số tiền còn một trăm sáu mươi văn là của phu quân, phu quân tự giữ lấy nhé.”
Tiền nong tính toán rõ ràng! Tống Thời An ngẩng đầu nàng, lạnh nhạt : “Nàng còn trừ tiền mua bút tre cho .”
Khương Xuân liếc một cái, trách: “Đó là quà tặng cho phu quân, thể để phu quân trả tiền?”
Nói xong, nàng đưa tay bọc, lấy bốn cây bút tre nữa.
Nàng kéo tay của Tống Thời An , đặt bút tre lòng bàn tay , vui vẻ : “Phu quân ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi là công , đây là quà thưởng cho phu quân.”
Tống Thời An: “……”
Nghe câu “ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi là công,” cảm thấy như là một đứa trẻ ba tuổi.
Tuy nhiên, bút tre thì quả thực cần.
Thôi, cứ kệ nàng thế .
Hắn dùng tay trái gạt tay nàng đang giữ c.h.ặ.t t.a.y của , cúi đầu bốn cây bút tre, : “Đa tạ.”