Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 45
Cập nhật lúc: 2025-07-12 23:48:10
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thậm chí cũng thể mặt lạnh, vì còn nhờ nàng giúp bán những cuốn sách xong và mua thêm ít giấy.
Khương Xuân nhận hai cuốn “Luận Ngữ” mà mất nửa tháng để , bỏ bao và : "Phu quân yên tâm, sẽ giúp bán giá ."
Hôm qua nàng véo mặt , tưởng rằng dù nổi cơn thịnh nộ thì cũng sẽ lạnh lùng với , ngờ hôm nay thể chuyện với nàng một cách hòa nhã.
Có vẻ như quá phản cảm với sự gần gũi của nàng nhỉ?
Nói , thể càng tự tin hơn một chút?
Nàng khỏi xoa tay, hehe, thật là đáng mong đợi!
Khương Xuân để bao sách thùng xe lừa thuê từ nhà Chu lý chính , mang theo một thùng củ cải.
Thùng củ cải là do Khương Hà nhờ nàng gửi cho cô cô Khương Khê, là do gia đình tự trồng, để Khương Khê nếm thử.
Khương Xuân cũng từ chối.
Nàng lâu đến thăm con nhà họ Vương, họ thói cũ , nhân tiện hôm nay xem tình hình.
Khi xe lừa đến cửa tiệm tạp hóa của nhà họ Vương, Khương Xuân buộc chặt lừa và bước .
Nàng thấy Vương Tam đang ngủ gục quầy, cô cô Khương Khê đang máy dệt vải và loay hoay dệt vải.
“Đại cô.” Khương Xuân gọi Khương Khê.
Sau đó sang Vương Tam, chế giễu: “Ôi, thúc ở nhà, ngoài ăn uống chơi bời với đám cẩu hữu?”
Vương Tam thấy giọng của Khương Xuân, lập tức giật tỉnh dậy.
Suýt chút nữa ông phản pháo .
Kể từ khi nàng đánh ông một trận, những bạn bè của ông sợ liên lụy đánh như , nên bây giờ tiệc tùng nào gọi ông .
Còn về chuyện gái gú, bà mai Vương nhạc mẫu và nương đánh cho sảy thai, Khương Hồ mỗi ngày nhà bà mai Vương, ông tự mất mặt.
Giờ chỉ còn ở nhà trông coi tiệm tạp hóa nhỏ, chán chẳng thể tả.
rõ ràng ông dám phản bác.
Không những phản bác, còn nhanh chóng dậy, tươi : “Xuân nương, hôm nay đến đây?”
Rồi bảo Khương Khê: “Nương tử, nhanh cho Xuân nương cái ghế để nàng nghỉ một lát.”
Khương Xuân thấy ông vẫn điều, cũng ngoan ngoãn ở nhà trông tiệm, nên bắt ông nữa.
TBC
Nàng sang Khương Khê : “Đại cô đừng mất công, huyện gấp, .”
Nói xong, nàng ngoài, mang thùng củ cải từ xe lừa , : “Đây là củ cải tự trồng, cha bảo gửi cho đại cô một thùng để đại cô nếm thử.”
Khương Khê cảm động : “Hôm thấy bán củ cải ngoài phố, định mua hai cân về bánh củ cải chiên, đúng lúc hôm nay Xuân nương gửi đến.”
Hai cô cháu trao đổi vài câu xã giao, Khương Xuân cáo từ về.
*
Ra khỏi tiệm tạp hóa của của Vương gia, Khương Xuân vội vã đến huyện Hồng Diệp.
Thực chỉ cần mua vải và bông là thể xong việc ở trấn Hồng Diệp, cần huyện.
Nàng như vì trong hơn nửa tháng qua nàng tích lũy nhiều điểm điểm danh, cần các cửa hàng ở huyện để điểm danh nhận thưởng.
Mùa đông sắp đến, nàng cần nhanh chóng gom đủ tiền mua xe lừa, còn mua lò sưởi và than đá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-45.html.]
Sau khi đến huyện thành, nàng ngay lập tức đến cửa hàng sách họa, chuẩn bán những cuốn sách mà Tống Thời An chép xong, đồng thời điểm danh tại cửa hàng.
[Đinh! Điểm danh thành công tại “Hiệu sách huyện Hồng Diệp”, nhận 1 nghiên mực Đoan Khê, 4 cây bút tre.]
Bút tre là loại bút lông rẻ tiền bán ở cửa hàng tạp hóa, nhưng nghiên mực Đoan Khê vẻ khá giá trị.
Tuy nhiên, nghiên mực Đoan Khê cũng nhiều loại chất lượng.
Khi điểm danh ở cửa hàng dấu hiệu chấm than màu vàng, phần thưởng là hàng hóa trong cửa hàng hệ thống chép, nhưng chất lượng thì ngẫu nhiên.
Khương Xuân hiểu những điều , chỉ thể hỏi ở tiệm cầm đồ.
Nàng mang bao sách trong cửa hàng, lấy sách khỏi bao, đưa cho chưởng quầy quầy xem xét, : “Đây là sách của thư sinh ở Hồng Diệp trấn mang đến bán, quản lý đừng lừa dối .”
Vì cửa hàng thi họa là cửa hàng nàng và Tống Thời An đến, nên chưởng quầy cũng hỏi thêm gì.
Sau khi lật xem qua sách một lượt, chưởng quầy gật đầu hài lòng : “Chữ chỉnh chu, mỗi cuốn trả cho ngươi 150 văn, hai cuốn là 300 văn.”
Khương Xuân hừ nhẹ: “Chưởng quầy đừng tưởng chữ, giúp một thư sinh khác bán sách, chữ còn bằng cái , cũng giá 150 văn.”
Chưởng quầy thấy nàng nghiêm túc, nghiến răng : “Mỗi cuốn thêm cho ngươi 10 văn, đây là giá cao nhất của cửa hàng chúng , nếu ngươi hài lòng, thể hỏi các cửa hàng khác, chắc chắn cửa hàng nào trả giá cao hơn ở đây.”
Khương Xuân mới hài lòng gật đầu: “Được , chưởng quầy ăn đàng hoàng, nếu sách của thư sinh cần bán, sẽ đây.”
Nhận 320 văn tiền đồng, nàng lấy thêm 50 văn để mua một xấp giấy Bạch Miên.
Mực xám mua vẫn dùng hết, cần mua thêm.
Ra khỏi cửa hàng thi họa, Khương Xuân điểm danh đến cửa hàng vải.
[Đinh! Điểm danh thành công tại “Tiền trang huyện Hồng Diệp”, nhận 530 văn tiền đồng.]
[Đinh! Điểm danh thành công tại “Hiệu trang sức huyện Hồng Diệp”, nhận 1 nhẫn bạc, 1 đôi bông bạc.]
[Đinh! Điểm danh thành công tại “Hiệu thuốc huyện Hồng Diệp”, nhận 4 tiền băng phiến, 7 lạng tổ yến.]
[Đinh! Điểm danh thành công tại “Y viện huyện Hồng Diệp”, nhận 5 lạng xương hùng, 8 lạng hoàng kỳ.]
[Đinh! Điểm danh thành công tại “Lò rèn huyện Hồng Diệp”, nhận 1 cái cuốc, 1 cái xẻng.]
[Đinh! Điểm danh thành công tại “Tiệm cầm đồ huyện Hồng Diệp”, nhận 1 cái ghế gỗ hoa lê, 1 cây trâm vàng.]
“Ghế gỗ hoa lê, cây trâm vàng?” Khương Xuân dừng cửa tiệm cầm đồ, cố gắng kiềm chế niềm vui sướng trong lòng.
Quả thật trúng lớn !
hai món quá nổi bật, nhiều ở huyện thành nàng, nên nàng định mang món đồ cầm đồ ngay.
Nàng chỉ mang những món đồ từ cửa hàng trang sức là nhẫn bạc, bông bạc và nghiên mực Đoan Khê, đưa cho lão chưởng quầy tóc bạc, : “Đây là thích ở Hồng Diệp trấn nhờ cầm hộ, chưởng quầy đừng lươn lẹo với , nếu thích mà phàn nàn cầm đồ giá thấp, sẽ đập nát tiệm cầm đồ của các !”
Chưởng quầy vốn nhận Khương Xuân, nhưng khi nàng nhắc đến “Hồng Diệp trấn” và với vẻ mặt nữ vương dữ dằn, lập tức nhận trong lời đồn.
Ông vội vàng : “Khương nương tử đừng đùa, lão nhân gia luôn ăn chân thật, lừa lọc khách hàng.”
Khương Xuân khinh thường , cũng phản bác, chỉ ông với ánh mắt như .
Lão chưởng quầy vẻ chịu nổi, vội vàng kiểm tra hàng hóa và đưa giá, nhanh chóng tiễn nàng .
Cuối cùng, nhẫn bạc và bông bạc định giá 6 chỉ bạc, viên đáy yên định giá 6 lạng bạc, tổng cộng là 6 lạng 6 chỉ bạc.
Dưới sự “tranh luận đầy lý lẽ” của Khương Xuân, nàng cuối cùng nhận 7 lạng bạc.
Cộng thêm 9 lạng 4 chỉ bạc nàng tích lũy từ , cùng với 530 văn từ việc điểm danh tại tiền trang, tổng cộng 17 lạng bạc, đủ để mua một chiếc xe lừa với một con lừa khỏe mạnh.