Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 44
Cập nhật lúc: 2025-07-12 23:48:07
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thực lời chỉ là cưỡng từ đoạt lý
Từ kết quả Tào nhị thẩm bắt gặp khi giặt quần lót của Khương Xuân cho thấy, hiển nhiên việc khóa cổng là cần thiết.
Là suy nghĩ chu đó.
Dù thì là một công tử xuất từ danh gia vọng tộc như , thực sự thôn dân việc gì đều gõ cửa mà trực tiếp xông nhà khác.
Khương Xuân hừ một tiếng: “Móc mắt bà cũng vô ích, khâu miệng bà thì mới .”
Nghe thấy câu , Tống Thời An lập tức dự cảm lành.
Quả nhiên ngay đó, nàng vui : “Tào nhị thẩm là tiếng miệng rộng trong thôn chúng , bà chân thấy giặt quần lót cho , lưng liền truyền bá đến thôn, nào nào hiểu cả.
Vừa khi đẩy xe đầy củ cải về, đường trêu ghẹo ít, rằng bắt giặt quần lót, thấy oan ức ?”
“Ngươi gì để kêu oan , chuyện giặt quần lót chẳng là ngươi bắt ?” Tống Thời An thầm mắng một câu trong lòng.
Ngay đó cả cứng đờ.
Cái gì?
Nàng chuyện giặt quần lót Tào nhị thẩm truyền bá khắp cả thôn ?
Vậy thì thanh danh của tiêu tan ?
Dù trở Thủ phụ Nội các một nữa, trong thôn nhắc đến cũng chỉ sẽ : "Ôi, là con rể tới cửa Khương gia, giặt quần lót cho Khương Xuân."
Xem việc diệt khẩu Tào nhị thẩm cũng nên chuyện gì, vẫn là đồ sát cả thôn !
Tất nhiên, đó chỉ là một câu vui đùa.
Việc đồ sát thôn thể thực hiện , còn tàn bạo đến mức đó.
nếu đồ sát cả thôn, thì cái mũ “sợ vợ” sẽ bao giờ gỡ bỏ .
Suy nghĩ , sa cơ đến mức bán nhà Khương ở rể, thì việc xem thường là chuyện bình thường. Thêm một cái mũ “sợ vợ” lẽ cũng gì nghiêm trọng lắm.
“Xuân nương, Xuân nương, ngươi đây cho !”
Khi Tống Thời An đang xoay vòng trong tâm trạng của , bỗng dưng tiếng gào thét giận dữ của Khương Hà vang lên từ trong sân.
Chưa kịp để Khương Xuân ngoài, ông ba bước thành hai bước, sải bước nhanh tây phòng.
Ông chộp lấy Khương Xuân, nổi cơn thịnh nộ quát tháo: “Xuân nương, ngươi thế ? Sao thể để cho con rể giặt đồ cho ngươi?
Dù con rể là gả nhà, nhưng nhà chúng thói hư khắt khe với con rể tới cửa, ngươi để cho một đại nam nhân như giặt đồ cho ngươi, ngoài truyền ầm ĩ, ngươi bảo còn ngoài gặp thế nào?” Do Khương Hà là một nam nhân, nên khi những phụ nhân ở đầu trêu ghẹo ông, sửa từ “giặt quần lót” thành “giặt đồ”, ông liền tin là thật.
Khương Xuân: “……”
Khương Hà là một nam nhân cổ đại, dù yêu thương khuê nữ, thậm chí để khuê nữ tục huyền sinh nhi tử, còn bỏ tiền lớn để mua một con rể tới cửa cho khuê nữ.
ông cũng mang trong tư tưởng đại nam nhân của thời đó, cho rằng việc giặt giũ và nấu nướng vốn là việc của nữ tử, nam nhân những việc thì thật là mất mặt.
Khương Xuân cũng tranh cãi với ông về điều , mà trực tiếp đổ cho Tống Thời An, vẻ mặt tỏ ủy khuất: “Cha ơi, đừng oan uổng cho , là con rể một hai việc , con ép buộc , tin cha hỏi con rể mà xem!”
Nói xong, nàng giương mắt về phía Tống Thời An, tay trái lơ đãng siết nắm đ.ấ.m nhẹ nhàng đ.ấ.m m.ô.n.g một chút.
TBC
Ngụ ý, nếu dám linh tinh, nàng sẽ bắt mặc cái quần lót rách để lộ hai mảng mông!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-44.html.]
Tống Thời An: “……”
Nàng còn thể vô sỉ hơn nữa ?
Thấy Khương Hà ánh mắt về phía , khẽ mím môi, hít một sâu, khó khăn : “Cha, đừng trách Xuân nương, là vì con thấy nàng việc vất vả quá, mổ lợn bán thịt, lo việc nhà, còn việc ngoài đồng, thật sự quá cực khổ, con chỉ giúp nàng những việc nhẹ nhàng trong khả năng của , ngờ Tào nhị thẩm miệng rộng thấy…”
Khương Xuân cong môi, cảm thấy cũng thức thời, tức khắc khí thế tăng vọt, với Khương Hà: “Cha thấy , là tự nguyện việc đó, liên quan đến con.
Hừ, con cha mắng oan uổng, thật sự là quá oan ức!”
Khương Hà xoa xoa mũi, ngượng ngùng : “Cha còn tưởng con bắt nạt con rể, con rể thể yếu đuối, chịu nổi con bắt nạt? Cha chỉ là sốt ruột mà bốc hỏa thôi.”
Khương Xuân hừ một tiếng: “Cha, bây giờ cha còn sốt ruột đến bốc hoả ? Nếu còn lo lắng thì tìm Tào nhị thẩm, cái lão bà tử c.h.ế.t dẫm miệng giữ mồm mà lý luận!”
Khương Hà liếc nàng một cái: “Nói gì , cha là đàn ông, lý luận với lão bà tử đó gì? Cha thấy con là Tào bà tử mắng cha một trận để hả giận cho con!”
Khương Xuân hì hì: “Cha thật tinh ý, mắc bẫy.”
Hai cha con một hồi, chuyện coi như qua, dù cũng chuyện lớn.
khi khỏi tây phòng, khương Hà vẫn nghiêm túc dặn dò Tống Thời An: “Con rể, nếu giúp Xuân nương việc, thì quét dọn hoặc dọn dẹp sân sướng là , đừng giặt đồ nữa, cẩn thận thấy .”
Tống Thời An cúi đầu, tỏ vẻ lời: “Vâng, con cha.”
Khương Hà lúc mới hài lòng khỏi tây phòng, sân dỡ củ cải xe cút kít xuống.
Khương Xuân trừng mắt Tống Thời An, “rắc rắc” bẻ khớp ngón tay, lạnh lùng hỏi : “Nói , lời cha lời ?”
Tống Thời An hừ nhẹ một tiếng: “Sao ngươi hỏi câu mặt cha?”
Khương Xuân lập tức nhảy dựng lên: “Chàng đây là đang nhạo nhát gan?”
Tống Thời An cầm bút, bình tĩnh tiếp tục chép sách.
Khương Xuân thấy , hừ một tiếng: “Chàng nhất trả lời nhanh , vì điều liên quan đến việc ngày mai huyện mua vải và bông cho áo bông chăn bông .”
Tống Thời An: “……”
Lại đe dọa ?
Nếu dám trả lời lời Khương Hà, nàng sẽ áo bông chăn bông cho .
Như , khi trời lạnh, cơ thể chịu nổi, chắc chắn chỉ thể cúi đầu nàng .
Đằng nào cũng cúi đầu, hà tất chịu lạnh vô ích?
Hắn nhắm mắt , tự sa ngã : “Nghe lời ngươi, giúp ngươi giặt đồ lót, sẽ tránh mặt cha.”
Nghĩ nghĩ, bồi thêm một câu: “Cũng sẽ nhớ khóa cổng.”
Khương Xuân mỉm hài lòng, nàng bước nhanh đến giường, véo má một cái, hì hì : “Ngoan lắm.”
Rồi chạy biến .
Tống Thời An: “……”
Dám khinh bạc , quá đáng!
Tống Thời An Khương Xuân trêu chọc, tức giận một hồi cũng bỏ qua.
Không còn cách nào khác, khi ở mái nhà , đành cúi đầu. Hắn còn mong nàng bỏ tiền và công sức giúp chăm sóc sức khỏe, bây giờ nên hỏng mối quan hệ.