Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 41
Cập nhật lúc: 2025-07-12 23:48:00
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau đó, bà vội đẩy Khương Hồ một cái, thúc giục: "Được , đều là hiểu lầm thôi, con giải thích rõ với đại bá , chúng nhanh chóng về nhà việc, bắp cải và củ cải ngoài ruộng còn chờ thu hoạch nữa."
Nói , bà lườm Khương Liễu một cái, hừ một tiếng: "Liễu Nhi, đừng lười biếng, mau theo !"
Khương Liễu cũng phản bác, chỉ là ruộng việc thôi mà, ngày thường nàng nhiều , sợ gì chứ?
Chỉ cần bán nàng, nhiều hơn một chút cũng chẳng gì to tát.
Nàng cẩn thận cảm ơn Khương Triệu Niên giúp đòi công bằng.
Sau khi rời khỏi nhà ông, nàng lén lút với Khương Xuân: "Đại tỷ, cảm ơn tỷ nghĩ cách cho , còn dẫn đến nhà đại bá để ông đòi công bằng. Muội chẳng gì để cảm ơn tỷ, để thêu cho tỷ một chiếc khăn nhé."
Khương Xuân liếc Khương Liễu một cái: "Bỏ , nãi nãi keo kiệt thế, trong nhà bao nhiêu sợi chỉ màu bà cũng nắm rõ trong lòng bàn tay, thêu cái khăn thì chỉ rước thêm lời mắng thôi, tỷ thiếu một chiếc khăn của ."
Sợ nàng cảm thấy áy náy, Khương Xuân chủ động đưa yêu cầu: "Nếu thật sự cảm ơn tỷ, thì tới lên núi phía làng hái hạt dẻ, mang cho tỷ nửa giỏ là , tỷ thích ăn cái đó."
Phía thôn Đại Liễu Thụ một ngọn núi lớn nhỏ, đó nhiều thứ, nhưng cây hạt dẻ thì nhiều.
Cuối thu, khi nông dân xong việc đồng áng, gì sẽ lên núi đốn củi, tiện thể hái chút hạt dẻ mang về cho lũ trẻ trong nhà nhấm nháp.
Khương Liễu vui mừng đáp: "Được, , hái hạt dẻ giỏi, tới sẽ mang cho đại tỷ một giỏ lớn!"
Khương Xuân : "Tỷ lấy nhiều thế gì, ăn cơm ?"
"Không cần , dù cũng sẽ mang cho tỷ, tỷ ăn hết thì cho lợn ăn cũng ." Khương Liễu ngang bướng vung tay.
Rồi đột nhiên ôm lấy cánh tay của Khương Xuân, hít một thật sâu, chân thành : "Đại tỷ, trong nhà chỉ tỷ là đối xử với nhất. Đợi gả nhà chồng , nhất định sẽ cố gắng lấy tiền của nhà chồng về để giúp đỡ tỷ."
Khương Xuân: "..."
Người thì lo cho , còn định trở thành lo cho tỷ tỷ ?
Thật sự cần thiết !
Khương Xuân cầm bạc vụn đòi , vui vẻ trở về nhà, chạy đến mặt Tống Thời An khoe khoang: “Nhìn , đây là tiền thuốc nãi nãi bồi tiền thuốc cho .”
Nói xong, nàng chạy tìm cái cân nhỏ trong nhà, đặt miếng bạc vụn lên cân, cân thử.
Sau đó thốt lên “Đệt” một tiếng: “Chỉ bốn tiền chín phân, ngay lão thái bà c.h.ế.t dẫm sẽ chịu thiệt, quả nhiên là .”
Tống Thời An: “……”
Nàng thể lừa gần nửa lượng bạc từ tay keo kiệt chỉ chiếm tiện nghi khác mà bao giờ để khác chiếm tiện nghi như Lý thị, thật đúng là hiếm lạ.
Ít nhất kiếp Khương Xuân điều .
Đây gọi là gì? Ở ác gặp ác?
Khương Xuân thấy lên tiếng, vui mà la lên: “Này, lao lực trăm cay ngàn đắng mới đòi tiền thuốc cho , khen một câu ?”
Tống Thời An im lặng một lúc, rằng nếu theo ý nàng, nàng chắc chắn sẽ để yên, còn sẽ ầm ĩ thế nào.
Hắn đành khen ngợi một chút: “Có thể lấy tiền từ tay Lý thị keo kiệt, ngươi lợi hại.”
Khương Xuân lập tức vui vẻ mặt, “khiêm tốn” : “Bình thường bình thường thôi, thứ ba ở Đại Chu .”
Tống Thời An: “……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-41.html.]
Mặc dù chút cạn lời, nhưng trong lòng lời của nàng khơi dậy lòng hiếu kỳ, nhịn mà mở miệng dò hỏi: “Không thứ nhất và thứ hai là ai?”
Khương Xuân trừng mắt một cái, rầm rì : “Thiếp cũng , nhưng nhường vị trí thứ nhất và thứ hai cho khác, miễn là phu quân chê khiêm tốn.”
Tống Thời An: “……”
Vậy ngươi thật đúng là “khiêm tốn” quá!
Hắn xem như , da mặt của gia hỏa thật dày như tường thành.
Khương Xuân khoe khoang một hồi, đó trò mặt Tống Thời An, rút một viên gạch giường đất, giấu miếng bạc vụn trong hũ tiền trong lỗ gạch.
Tống Thời An thấy , tiện miệng hỏi: “Ngươi giấu tiền ngay mặt , sợ ngày nào đó cuỗm hết tiền tiết kiệm của ngươi bỏ trốn ?”
Khương Xuân bĩu môi.
Tránh hòa thượng nhưng trốn miếu, nếu dám cuỗm hết tiền tiết kiệm của nàng bỏ trốn, thì nàng sẽ kinh tìm phu, bắt trả cả vốn lẫn lãi.
*Tránh hòa thượng nhưng trốn miếu: Bạn thể tạm thời tránh né một vấn đề, nhưng cuối cùng vẫn thể thoát khỏi nó.
Tuy nhiên, khả năng xảy tình huống gần như bằng , bởi vì trong nguyên tác, nguyên chủ đối xử với tệ như , cũng cuỗm tiền tiết kiệm của nàng bỏ trốn.
Bây giờ nàng đối xử với như , càng thể lấy oán báo ơn.
Tất nhiên, nàng cũng như : "Nếu dám như , sẽ bắt về, đánh gãy hai chân của , để liệt giường, thể nữa."
Tống Thời An mím môi, câu trả lời quả thật gì bất ngờ cả.
Khương Xuân cất tiền, dùng dây buộc chắc tay áo , sân, xuống ghế giếng nước, đó bắt đầu chăm chỉ giặt xiêm y của Tống Thời An.
Tống Thời An kéo tấm mành giấy miên cửa sổ để thông gió lên, ngoài qua khe nhỏ, ánh mắt rơi Khương Xuân đang lưng về phía .
TBC
Nàng chà xiêm y với những động tác mạnh, nhịp nhàng đung đưa .
Bầu trời xanh thẳm như gột rửa, chỉ lác đác vài đám mây trắng như tơ bông, ánh nắng ấm áp của mùa thu rơi xuống mái tóc đen búi gọn của nàng, khiến những sợi tóc của nàng phủ lên một lớp ánh vàng.
Trong lúc yên lặng, một lời, tập trung công việc giặt giũ, nàng trông dịu dàng hơn bình thường.
Đặc biệt là khi trong tay nàng đang chà xiêm y mướt mồ hôi hôm qua của , cả áo ngoài trung y, trung quần, thậm chí còn cả quần lót...
Tống Thời An kìm mà mặt chút đỏ lên, ngón tay như bỏng, vội vàng kéo mành giấy miên xuống.
Hắn xoa ngực, thở gấp gáp.
Đợi khi khỏi bệnh, nhất định rõ với nàng rằng, quần lót của tự giặt, cần nàng giúp.
*
Nửa tháng , Khương Xuân cầm chiếc quần lót rách hai lỗ to ở mông, đưa thẳng đến mặt Tống Thời An khi đang chép sách.
Nàng hầm hừ : "Chàng cứ nhất quyết tự giặt quần lót, xem , đây là chiếc quần lót tự giặt đấy, mặc quần lót như khác gì cởi chuồng chứ?"
Tống Thời An liếc chiếc quần lót, nhất thời như sét đánh.
Đỏ mặt mất một lúc lâu mới lắp bắp giải thích: "Ta, chỉ dùng cái chày gỗ đập một lúc, chà bàn chà bằng đá một chút..."
Ngày thường nàng cũng giặt đồ như thế, chỉ theo y hệt mà thôi.
Khương Xuân lườm một cái, mắt gần như lật lên trời, tức giận : "Ai gia công tử của , quần lót là từ vải bông mịn, chỉ cần cho chút nước bồ kết dùng tay chà là , còn dùng cả chày gỗ đập lẫn chà bằng đá, rách mới lạ đấy!"