Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 39
Cập nhật lúc: 2025-07-12 23:47:55
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Xuân suýt bật vì điều , nhếch mép châm biếm: "Nếu bán nhà giàu thế, bà theo lời phu quân , tự bán bà già chuyên dọn nhà xí để hưởng phúc?"
"Cái gì?" Khương Liễu ngừng ngay lập tức, tròn mắt kinh ngạc: "Tỷ phu dám thế với nãi nãi ? Sao bà nổi giận?"
(*Tỷ phu: Anh rể)
Không ngờ như tỷ phu, trông vẻ yếu đuối, dám lời khinh bỉ nãi nãi mặt bà như thế.
Khương Xuân hừ nhẹ: "Tất nhiên bà giận dữ , còn định lấy chân đá tỷ phu của . Kết quả là tỷ phu của sợ đến ngất xỉu, còn thổ huyết nữa. Thấy tình thế , bà liền lén bỏ ."
"Cái gì? Tỷ phu ngất xỉu còn thổ huyết ?" Khương Liễu hốt hoảng hỏi: "Tỷ phu chứ?"
Khương Xuân thở dài: "Từ hôm qua sốt cao, mượn xe lừa của Lục gia gia để đưa phu quân trấn xem bệnh. Đại phu Tiểu Tề kê năm thang thuốc, hiện tại đang uống thuốc dưỡng bệnh."
Tuy rằng Khương Liễu và nguyên chủ quan hệ khá , từng chuyện gì hại nguyên chủ, nhưng Khương Xuân cũng định thật hết với cô.
Khương Liễu hằn học : "Nãi nãi thật gì, hại đành, còn hại cả tỷ phu. là đồ phá hoại gia đình!"
Khương Xuân cô với vẻ hài lòng. Cô em họ giống con của Khương Hồ, mà giống Khương Hà một chút. Cả hai đều loại ngu hiếu.
Nếu như , nàng sẽ giúp cô một tay, chỉ cho cô một con đường sáng.
Khương Xuân đến cửa sổ tây phòng, hướng trong gọi: "Phu quân, ngoài một chút."
Rồi nàng với Khương Liễu: "Đi thôi, chúng đến nhà Lục gia gia."
Thực , tổ tiên nhà họ Khương cũng từng rạng rỡ lắm, còn cả một dòng họ đỗ đạt Tiến sĩ, nhưng đó là chuyện của hơn trăm năm .
Bây giờ, gia tộc nhà họ Khương chỉ còn chừng hơn chục hộ với bảy, tám chục , tất cả đều là những nông dân việc đồng, đến một đứa học trò cũng .
dù cũng vinh quang của tổ tiên, dòng họ Khương vẫn quan tâm đến danh dự hơn những dòng họ khác.
Việc bà Lý bán cháu gái là một việc đáng hổ trong dòng họ, trưởng tộc Khương Triệu Niên chắc chắn thể bỏ qua.
Quả nhiên, khi Khương Xuân dẫn Khương Liễu đến nhà ông, thêm thắt tình tiết kể , Khương Triệu Niên lập tức biến sắc, gương mặt tối sầm, cây gậy trong tay gõ mạnh xuống đất, lớn tiếng gọi về phía Khương Loan: "Cha Hoa ca, gọi Khương Nhị Lang đến đây cho !"
"Vâng." Khương Loan đáp lời, nhanh chóng rời .
Hai nhà cách xa, chỉ mất một khắc, Khương Hồ gọi đến.
Khương Hồ đến một , bà Lý cũng theo cùng.
Vừa bước cửa, thấy Khương Liễu, bà lập tức lao tới, vặn mạnh cánh tay của cô bé, vặn mắng: "Ta đang thắc mắc giữa ban ngày ban mặt, tự dưng trưởng tộc gọi cha ngươi đến. Hóa là ngươi, cái đứa c.h.ế.t tiệt giở trò quấy phá! Để xem hôm nay đánh c.h.ế.t ngươi !"
Gậy của Khương Triệu Niên “cộp cộp cộp” gõ mạnh xuống đất, ông lớn tiếng quát: “Đệ nương, ngươi cái gì ? Trước mặt mà dám đánh Liễu nhi, ngươi ý kiến gì với , trưởng tộc ?”
(*Đệ nương: em dâu)
Bà Lý dĩ nhiên dám ý kiến gì với Khương Triệu Niên, đại chăm lo cho nhà bà nhiều từ khi phu quân bà mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-39.html.]
Bà vội dừng tay, lườm Khương Liễu một cái mỉm với Khương Triệu Niên: "Đại ca, chỉ đang dạy dỗ cái đứa cháu gái dài lưỡi thôi, chứ ý kiến gì với đại ca."
Khương Triệu Niên hàng thứ sáu trong dòng họ, nhưng bà Lý để tỏ thiết, luôn gọi ông là đại ca, ngay cả Khương Hồ, Khương Đồng và Khương Liễu cũng gọi theo cách .
Khương Triệu Niên hừ lạnh một tiếng từ mũi, thèm để ý đến bà , ông sang Khương Hồ, lạnh lùng hỏi: "Nhị Lang, ngươi định bán Liễu nhi, chuyện ?"
Khương Hồ liền lập tức sang bà Lý. Bà Lý nháy mắt hiệu cho Khương Hồ.
Ông giả lả: "Ôi dào, đại bá đừng Liễu nhi bậy, chẳng qua là nãi nãi nó dọa dẫm nó thôi, chỉ là chuyện đùa của lớn với trẻ con mà thôi, đại bá coi là thật ?"
Nghe lời dặn, hết cứ qua loa chuyện , khi bán thì trưởng tộc phản đối cũng muộn.
Nói đến đây, ông đảo mắt thấy Khương Xuân cạnh Khương Liễu, lập tức quyết định đổ hết tội lên đầu nàng.
Ông giả vờ đau đớn, trách móc: "Xuân nương, nãi nãi khiến cháu rể nôn máu, còn sốt cao. Nếu ngươi xót xa vì ít tiền thuốc, ngươi cứ đến nhà đòi, bọn là trưởng bối chẳng lẽ đưa? Sao ngươi vì chuyện nhỏ nhặt mà xúi giục Liễu nhi đến mặt đại bá để bậy?"
Khương Xuân thế lập tức phản bác, chìa tay mặt Khương Hồ, : "Ít tiền thuốc ư? Đó là năm trăm năm mươi văn tiền thuốc, Nhị thúc chính mắt thấy hôm qua!
Hơn nữa, cũng , nếu nhà cũ còn tiếp tục quấy rầy phu quân dưỡng bệnh, thì nhất định sẽ đòi tiền thuốc từ các . Kết quả là hôm nay Liễu nhi lóc chạy đến nhà … Làm phu quân giật , đến nỗi đổ cả thuốc, ho đến thở nổi. Nhị thúc mau đưa tiền thuốc cho , còn trấn để mua thuốc cho phu quân nữa!"
Khương Hồ: “...”
Ông đờ , vì Khương Xuân là sự thật, ông phản bác thế nào.
TBC
Trong lòng ông hối hận thôi, tự trách bản tại chọc nữ nhân hung dữ ?
Giờ thì , nàng đòi tiền thuốc ngay mặt trưởng tộc, ông giở trò lươn lẹo cũng dám.
Nghĩ đến đây, ông càng tức Khương Liễu hơn, ánh mắt lạnh lùng như d.a.o phóng về phía cô bé. Nếu do đứa c.h.ế.t tiệt chạy đến nhà của đại bá, thì gì lắm rắc rối thế ?
Trong khi đó, Khương Liễu âm thầm vui sướng.
Hóa chỉ cần đến gặp đại tỷ một , khiến cha bồi thường nửa quan tiền thuốc, thật là...
Thật là quá tuyệt vời!
Dù nãi nãi rằng bộ tài sản trong nhà đều thuộc về đại ca, còn nàng, một đứa con gái thì đừng mong một đồng nào.
Không những chẳng nhận gì, họ còn bán nàng để đổi lấy tiền.
Nếu , nàng thà mong họ tốn tiền còn hơn.
Thế là Khương Liễu vẻ áy náy, nhỏ giọng với Khương Xuân: "Đại tỷ, xin , tỷ phu đang bệnh, tỷ phu sợ đến nỗi uống thuốc."
Nàng đại tỷ đang dối, vì từ đầu đến cuối nàng từng bước chân tây phòng, nhưng , nàng sẽ vạch trần đại tỷ .
Rồi nàng lóc với Khương Hồ: "Cha, cha mau đưa tiền thuốc cho đại tỷ , nếu tỷ phu thuốc uống, bệnh khỏi, đại bá mà , chắc chắn sẽ đến lý luận với cha."
Khương Hà đến nhà cũ lý luận với Khương Hồ, còn mang theo cả d.a.o chặt xương.
Khương Hồ cũng nhớ đến chuyện , lập tức run rẩy, ngước mắt cầu cứu , bà Lý: "Mẫu ..."