Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 375
Cập nhật lúc: 2025-07-18 14:43:18
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Xuân thật nên gì với họ.
Trong đầu nàng suy nghĩ hàng trăm điều, nhưng yên một chỗ.
Hai bên đường quốc lộ trồng đầy cây, những cây một thời gian dài, cây khá to.
Thêm đó, quốc lộ còn nhiều khác, hoặc xe ngựa, hoặc bộ.
Nếu cứ để xe ngựa lao thẳng, chẳng may va cây, thì xe ngựa sẽ đổ vỡ, đến việc nàng và Vũ Thành Lan sẽ văng ngoài, c.h.ế.t cũng thương nặng.
Dù va cây, mà va xe ngựa hoặc đường khác cũng sẽ gây rắc rối nhỏ.
Vì , Khương Xuân với Vũ Thành Lan: "Nắm chặt tay."
Bên trong tất cả các xe ngựa đều tay nắm bằng gỗ, nhằm giúp hành khách định cơ thể khi gặp đoạn đường gập ghềnh.
Sau đó, Khương Xuân kéo rèm xe phía lên, một cú nhảy, nàng liền nhảy lên nóc xe.
Hai ám vệ cải trang thành bảo tiêu theo xe của nhà họ Tống và nhà họ Vũ, thấy tình hình thì một cái, quyết định quan sát .
Trang thị trong một chiếc xe ngựa phía thấy , sợ hãi kêu lớn: "Xuân Nương, con gì ? Còn mau trở về trong xe !"
Khương Xuân gió nóc xe thổi miệng, thể chuyện, nàng hạ thấp , một tay bám hoa văn nóc xe, một tay vẫy vẫy về phía Trang thị, hiệu cho bà rằng việc gì.
Trang thị tức lo lắng gì, nhưng dám mở miệng nữa, sợ rằng Khương Xuân phân tâm ứng phó với .
Rèm xe kéo lên, "bịch" một tiếng, Vũ Thành Lan cũng nhảy lên.
Khương Xuân khổ, suýt nữa quên rằng nàng cũng võ, mà võ nghệ cũng tệ.
Trước đây, nàng thua ở trường luyện võ chỉ vì sức mạnh của lớn hơn, thêm việc Vũ Thành Lan cũng hề dốc sức.
Dù , mục tiêu của Vũ Thành Lan là thắng những cô gái khác, chứ mất mặt vị tỷ phu tương lai là nàng.
Vũ Thành Lan học theo Khương Xuân, cúi thấp , nửa quỳ nửa bám nóc xe, nghiêng đầu hỏi: “Đại nãi nãi, định thế nào?”
Khương Xuân xuống hai con ngựa điên cuồng lao về phía , : “Ta định nhảy xuống xe, dùng sức kéo hai con ngựa , nhưng sợ dây cương chịu nổi sức của , đứt thì tình hình càng khó kiểm soát.”
Vũ Thành Lan mím môi, dũng cảm đề nghị: “Ta một ý kiến, chỉ là đại nãi nãi đang mang thai, thực sự chút mạo hiểm.”
Khương Xuân đoán ý nàng: “Ý là chúng nhảy lên lưng ngựa, mỗi điều khiển một con?”
Vũ Thành Lan gật đầu, liếc bụng Khương Xuân một cái, lo lắng : “Chỉ là đại nãi nãi…”
Câu Khương Xuân cắt ngang: “Bớt nhảm , bên trái, bên , đếm ba, hai, một, đếm xong thì chúng cùng nhảy.”
Vũ Thành Lan mím môi, thấy Khương Xuân chắc chắn như , thêm nữa, chỉ lớn tiếng nhắc nhở Vương Tương: “Vương thúc, ngươi đừng quan tâm đến ngựa nữa, nắm chặt xe.”
Vương Tương run rẩy đáp: “Vâng, đại cô nương.”
Khương Xuân thấy phía hình như một đoàn thương buôn, rằng thể trì hoãn, đoàn và ngựa ít, căn bản thể tránh , chắc chắn sẽ va gây tai nạn.
Nàng quyết đoán bắt đầu đếm ngược: “Ba… hai… một… nhảy!”
Nàng chạy hai bước nóc xe "vù" một cái bay , chính xác đáp xuống lưng con ngựa bên trái.
Vũ Thành Lan cũng chịu kém cạnh, chạy đà nhảy lên.
Và cũng chính xác sai lệch đáp xuống lưng con ngựa bên .
Khương Xuân kêu lên: “Ôi, m.ô.n.g của , đau quá, như chẻ tám mảnh.”
Đây là việc mạo hiểm nhất mà Vũ Thành Laa từng trong đời, tuy lưng ngựa nhưng đầu óc nàng vẫn còn choáng.
Ngựa chạy nhanh như thế, nếu nàng mà ngã xuống, chắc chắn sẽ rơi cảnh một xác hai mạng.
Như thì trường tử của chẳng sẽ phát điên ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-375.html.]
May , hai chân Khương Xuân kẹp chặt bụng ngựa, m.ô.n.g nàng vững vàng bám chặt lưng ngựa, chỉ rơi xuống mà hai con ngựa còn dần dần giảm tốc.
Chúng thật sự thể giảm tốc .
Dù sức lực của Khương Xuân bằng sức mạnh cộng gộp của hai con tuấn mã, nhưng sự kéo mạnh của nàng, chúng như đang chở vật nặng vượt quá sức tải của , dù bản năng vẫn tiếp tục chạy, nhưng thể lực dần kiệt quệ.
Đợi đến khi xe ngựa dừng , Khương Xuân đầu bảo Vương Tương: “Xuống xe.”
Chờ Vương Tương vội vàng nhảy xuống khỏi xe, nàng mới xoay nhảy xuống, vươn tay nhận lấy dây cương từ tay Vũ Thành Lan, kéo hai con ngựa đến buộc chúng một cái cây lớn bên đường.
Khương Xuân bước tới hai con ngựa, quan sát chúng một hồi.
Rõ ràng chúng kiệt sức, quỵ hẳn xuống đất, miệng há rộng, thở hổn hển từng hồi.
Đôi mắt chúng đỏ rực.
Đây rõ ràng là điều bình thường.
Khương Xuân thấy gia đinh nhà Tống thở dốc chạy đến, nàng giơ tay gọi một , lệnh: “Ngươi đến Đại Lý Tự báo quan, rằng Đại phu nhân nhà họ Tống và cô nương nhà họ Vũ kẻ ám sát, bảo Đại Lý Tự phái đến dẫn hai con ngựa .”
Gia đinh lập tức lệnh rời .
Trang thị vội vã xuống khỏi xe ngựa, bước nhanh đến chỗ Khương Xuân, nắm lấy tay nàng, nàng từ đầu đến chân lo lắng hỏi: “Xuân nương, con thương ở ?”
Khương Xuân nâng tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Trang thị, mỉm đáp: “Con , mẫu đừng lo.”
Ở phía bên , Tằng nương tử cũng xuống xe ngựa, thấy Vũ Thành Lan liền bật lớn: “Con của , con thương ở ? Nếu con mệnh hệ gì, mẫu cũng sống nữa!”
Vũ Thành Lan vội vàng an ủi: “Mẫu , con , thứ đều . Nhờ Tống đại nãi nãi nhà họ Tống cứu giúp, nếu con e rằng hôm nay bỏ mạng ở đây .”
Tằng nương tử , lập tức kéo Vũ Thành Lan tiến đến tạ ơn Khương Xuân: “Đa tạ Tống đại nãi nãi cứu mạng, xin nhận một lạy của con chúng .”
TBC
Vừa , bà định quỳ xuống dập đầu với Khương Xuân.
Khương Xuân vội vàng bước tới đỡ dậy, miệng : "Vũ đại phu nhân, việc thật sự thể , xin đừng khó như . Xe ngựa là do và Vũ cô nương cùng hợp sức mới dừng , thể tính hết công lao , dám nhận đại ân cứu mạng ."
Trang thị cũng khuyên: "Chẳng mấy chốc chúng sẽ là một nhà, là một nhà thì cần phân biệt hai bên như . Vũ đại phu nhân, đừng khó Xuân nương nhà nữa."
Tằng nương tử thấy thế, cũng thêm gì nữa, trong lòng tính toán khi về phủ sẽ chọn vài món đồ quý trong hồi môn của để gửi tặng Tống đại phu nhân lời cảm tạ.
Vừa may mắn vui mừng.
Có một đại tẩu sẵn sàng xả cứu giúp như , con gái bà gả nhà họ Tống chắc chắn sẽ quá khó sống.
Khương Xuân sang với Trang thị: "Mẫu , và Vũ đại phu nhân, Vũ cô nương hãy trở về kinh , con ở đây chờ của Đại Lý Tự đến sẽ ."
Chuyện nàng tuyệt đối thể bỏ qua, nhất định lột một lớp da của Quận chúa An Bình mới hả .
Để phòng ngừa Quận chúa An Bình cho đến g.i.ế.c ngựa diệt khẩu, nàng tự ở trông chừng.
Vũ Thành Lan vội vàng : "Để mẫu về , ở cùng đại nãi nãi đợi."
Thấy Tằng nương tử lộ vẻ lo lắng, nàng kín đáo lắc đầu hiệu.
Tằng nương tử liền im lặng gì thêm.
Khương Xuân cũng từ chối, nàng chậm rãi bước đến bên xe ngựa của Trang thị, cúi trong.
Chốc lát , nàng từ trong xe lấy hai thanh đại đao.
Trang thị kinh hãi đến mức suýt tròn mắt: "Con từ khi nào giấu hai thanh đại đao trong xe ngựa của thế?"
Khương Xuân hì hì : "Con cất vài món vũ khí ngăn bí mật của tất cả xe ngựa trong nhà, để phòng ngày nào đó gặp kẻ gian, tay tấc sắt, lẽ đón đao trắng bằng tay trần."
Trang thị: "......"
Quả nhiên lo tính , hôm nay dịp dùng đến.