Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 139

Cập nhật lúc: 2025-07-15 01:13:33
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Thời An hớn hở vô cùng, cầm đóa hoa nhung, tự tay cài búi tóc của nàng.

Hắn nghiêng đầu ngắm nghía từ trái sang , gật gù nhận xét: “Không tệ, .”

Khương Xuân chỉ lặng thinh: "..."

Thôi bỏ , thấy , dù thì đóa hoa cài đầu nàng, nàng cũng chẳng thấy.

Đây gọi là gì nhỉ? Nữ nhân thương?

Chậc, quả thực là một hiền thê chu đáo.

Hai dạo mãi đến tận hoàng hôn, ghé Tùy Hỷ Đường, một quán chuyên các món chay, ăn một bữa tối.

Mặc dù giấu Tống Thời Âm và Phan Hạnh để ngoài ăn tiệm là điều ho, nhưng hiếm khi dịp xa, chẳng lẽ cho hai vợ chồng trẻ hưởng chút thế giới riêng?

Khi về đến khách điếm Vân Lai, Phan Hạnh lập tức báo cáo với Khương Xuân: “Người của tửu quán mang đến bốn hũ rượu, là do con mua.”

Khương Xuân gật đầu, mỉm : “Mua cho cha và cữu. Trước khi họ dặn dò kỹ lưỡng, dám mang về .”

Tống Thời Âm chu mỏ, nũng nịu với Tống Thời An: “Ca ca, giờ hai mới về?”

Tống Thời An điềm tĩnh đáp lời, bình thản dối: “Việc đặt thuyền khó khăn, bọn ở bến chờ lâu lắm mới đặt hai khoang thuyền cho sáng mai.”

Phan Hạnh , lập tức vui mừng khôn xiết: “Ngày mai chúng thể về huyện Hồng Diệp ? Thật quá!”

Tống Thời Âm cũng vui lây, dù phần ngán ngẩm với chuyện giặt giũ, nấu ăn, nuôi lợn, ruộng ở thôn quê mà đại tẩu vẫn , nhưng nàng càng thành Thiệu Hưng, nơi nàng từng ở kỹ viện suốt một năm.

Khương Xuân mỉm bảo: “Tối nay hai nghỉ ngơi sớm, sáng mai chúng dậy sớm bến thuyền.”

Tống Thời Âm và Phan Hạnh tất nhiên đồng ý chút do dự.

Mặc dù Tống Thời An liên hệ đến Hàn Tiêu, nhưng sáng hôm , Hàn Tiêu vẫn cử mang đến hai trăm lượng bạc, cùng hai thùng đồ địa phương và một hộp thuốc thể cần dùng đường.

Tống Thời An bảo Khương Xuân nhận lấy những thứ , với đưa lễ: “Xin cảm tạ đại nhân nhà ngươi chúng . Hãy nhắn với giữ gìn sức khỏe, chúng duyên sẽ gặp .”

Người đưa lễ cung kính lời, cúi cáo từ.

Tống Thời Âm hai thùng đồ địa phương, đề nghị: “Ca ca, sắp lên thuyền , hãy nhờ hai khuân vác giúp chúng chuyển hai cái thùng lên thuyền .”

Khương Xuân nhạt: “Nhờ khuân vác gì, chẳng tốn bạc ? Nhà chúng điều kiện đó .”

Nói xong, nàng đưa hộp thuốc nhỏ cho Tống Thời An, một tay xách một cái thùng lớn, bước nhẹ nhàng lên boong tàu.

Tống Thời Âm: “…”

Biết đại tẩu khỏe mạnh, nhưng ngờ nàng mạnh mẽ đến .

Nàng mím môi, nghĩ thầm nên đắc tội với đại tẩu, nếu , nàng chỉ với hình nhỏ bé , thể chống nàng .

TBC

***

Chuyến trở về diễn khá thuận lợi, chỉ điều càng về phía bắc thời tiết càng lạnh, giữa đường đều áo bông quần bông.

Hơn mười ngày , thuyền khách cập bến tại bến cảng huyện Hồng Diệp, Khương Xuân cùng bốn xuống thuyền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-139.html.]

Thời đại điện thoại di động, thậm chí cũng điện báo, thể báo cho Khương Hà lái xe lừa của gia đình đến đón . Khương Xuân chỉ còn cách bỏ ba trăm văn thuê một chiếc xe ngựa xe đẩy, tiên nhét hai chiếc hòm lớn và hai chiếc rổ mây phía xe đẩy, đó bốn chen bên trong.

Lưu bà tử sống ở trấn Hồng Diệp, mà trấn Hồng Diệp là nơi qua từ thành phố đến thôn Đại Liễu Thụ, nên Khương Xuân quyết định tiên đưa Phan Hạnh về nhà.

Một canh giờ , xe ngựa dừng cửa nhà Lưu bà tử, Khương Xuân vén rèm xe, nhảy xuống xe tiên, đẩy cổng nhà Lưu bà tử , chạy trong.

Vừa chạy gọi: "Di ơi, do ơi, mau đây! Di ơi! Mau đây!"

Gần đến giờ ngọ, Lưu bà tử đang ở trong bếp nấu cơm.

Nghe tiếng gọi, bà thò đầu từ nhà bếp, cáu kỉnh : "Gọi gọi gọi cái gì, gọi hồn ? Có mở quầy bán thịt , giữa trưa chạy đến gì, chẳng lẽ đến ăn cơm trả tiền?"

Khương Xuân bĩu môi, di họ cái miệng thật là độc địa.

Nàng khẩy một tiếng: " , cháu đến gọi hồn đây, cháu đưa biểu di về , chẳng tìm về linh hồn mà di đánh mất ?"

Lưu bà tử vẫn tự lo nhét rơm bếp lò, rằng đứa cháu gái họ cũng là kẻ độc miệng, nếu đấu khẩu với nàng một hồi thì sẽ chịu chuyện chính, nên ban đầu cũng để ý lắm đến lời nàng .

Kết quả càng càng kinh ngạc.

đầu , dùng đôi mắt ti hí sâu hoắm chằm chằm Khương Xuân, thể tin mà hỏi: "Con gì? Di nào? Biểu di mà con nào?"

Chưa kịp Khương Xuân trả lời, từ trong sân vang lên giọng nghẹn ngào của Phan Hạnh: "Mẹ, , con về , , là con đây, là Hạnh Nương về ..."

Nghe thấy giọng quen thuộc của con gái, Lưu bà tử "ầm" một cái bật dậy, luống cuống chạy ngoài, kết quả chân cẩn thận, dẫm đòn gánh bếp.

Thân hình ngã ngửa , chỉ thấy sắp ngã bốn chân chổng ngược lên trời, đầu đập xuống đất.

Hơn 50 tuổi, gần 60 , nếu ngã như , cho dù mất mạng thì cũng sẽ thành tàn phế mất.

Đây chính là cái gọi là cực vui sinh bi đây ?

May mà Khương Xuân ở đó, thấy tình hình , nàng lập tức nhanh mắt nhanh tay chạy đến, một tay nắm lấy cánh tay Lưu bà tử, một tay ôm lấy eo bà , gắng sức đỡ thẳng .

Lưu bà tử sợ đến toát mồ hôi lạnh, ôm n.g.ự.c thở dốc.

Nếu Khương Xuân phản ứng nhanh, chắc chắn bà ngã nhẹ.

Sau khi bình tĩnh một lúc, bà mới nhấc chân bước ngoài, lẽ vì sợ xảy tai nạn, bà bước hết sức cẩn thận.

Tuy nhiên bước khỏi nhà bếp, bà kìm nữa, nước mắt tuôn rơi gương mặt.

Trong sân, đứa con gái Hạnh Nương bỏ trốn với khác, mười năm tin tức giờ đang quỳ thẳng mặt đất lạnh lẽo.

Khi nàng rời nhà, tuổi tác cũng xấp xỉ Khương Xuân, đang độ tuổi xinh như hoa.

Mười năm trôi qua, giờ đây nàng những gương mặt già nua mà còn một nửa má như sắt nung đốt, trông thật ghê rợn đáng sợ, mái tóc cũng bạc một ít.

Đâu giống một 33 tuổi, hơn 50 như bà cũng chẳng ai tin.

Con gái những năm tháng bên ngoài chịu bao nhiêu khổ sở?

Phan Hạnh thấy Lưu bà tử bước , lập tức òa nức nở: "Mẹ ơi, đứa con gái bất hiếu của về ! Mẹ ơi, con nhớ lắm, ngay cả trong mơ cũng nhớ!"

Lưu bà tử lập tức quên hẳn chuyện suýt ngã , chạy đến mặt Phan Hạnh, dùng tay vỗ liên tục lưng nàng, mắng: "Đồ cứng đầu , đồ vô lương tâm , bỏ một mười năm, ngày đêm lo lắng cho con, mắt gần mù vì .

Đợi mười năm mà chẳng thấy con về, tưởng con c.h.ế.t , đời còn con nữa, kết quả con chạy về, còn mang theo bộ dạng thảm hại như , con đúng là đ.â.m tim !"

Loading...