Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 125
Cập nhật lúc: 2025-07-14 12:22:29
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
là ứng với câu "phu thê kết phát" (vợ chồng kết tóc).
Nàng đưa tay mở dây buộc áo lót của , đưa tay vuốt ve cơ bụng , ngón tay như giặt quần áo, cọ cọ sáu múi bụng đẽ .
Tống Thời An cúi đầu, những ngón tay đang quấy phá của nàng, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, động tác càng thêm cuồng nhiệt.
Khương Xuân khai sáng đến gần như tan thành từng mảnh, tiếng ư a cũng theo đó mà trở nên đứt quãng.
Nàng khó khăn mở miệng, cầu xin: "Chàng chậm một chút, nhẹ một chút."
Tống Thời An cách giả điếc chọn lọc, đối với lời nàng như thấy, thậm chí còn nỗ lực thêm một chút.
Chưa đầy một khắc, Khương Xuân chịu nổi, kêu thét chói vang khi lên đỉnh.
Tống Thời An còn chèo chống, nhưng nàng quá mãnh liệt, là đầu trải qua nghi thức pháo hoa lên đỉnh , thực sự thể chống cự, cũng theo lên đỉnh.
Eo chân mềm nhũn, trực tiếp lên nàng.
Khương Xuân vòng tay ôm lấy , cả hai đều thở hổn hển, thể run rẩy.
Nàng cảm thấy khá hài lòng, vốn tưởng đầu hợp cẩn, sẽ đau đến c.h.ế.t sống , thể tận hưởng chút vui thú nào.
Đều là quá trình tất yếu mà, vì hạnh phúc đời , nàng thể chịu đựng.
Kết quả gần như đau chút nào, nàng thậm chí còn hưởng thụ, quả thực là niềm vui bất ngờ.
Nam chính mỹ cường thảm do chính tay , tiện nghi cho nữ phụ nào khác, cuối cùng tiện nghi cho chính tác giả là , quả thực thể hợp lý hơn.
Ai ý kiến?
Có ý kiến cũng nén !
Khương Xuân vuốt ve mái tóc mềm mượt của Tống Thời An, hì hì : "Phu quân là của , yên tâm, nhất định sẽ chịu trách nhiệm với ."
Tống Thời An: "..."
Lời đáng lẽ do mới đúng chứ?
phản bác, chỉ đưa tay ôm chặt nàng, nhẹ nhàng : "Nói giữ lời, nếu dám bỏ rơi , dù trời đất, cũng tuyệt đối sẽ tha cho nàng."
Đây là đầu tiên rằng chuyện loan phòng là việc vui sướng đến thế, khó trách bao nhiêu nam tử sa ôn nhu nhiễn hương.
Tuy nhiên hề hối tiếc kiếp cô độc trọn đời, bởi những nữ tử khác đều là Khương Xuân, cưới về, cũng thể hành sự cùng họ.
Hắn chỉ ân ái với yêu, chỉ ân ái với yêu mới là điều vui thú.
Khương Xuân cố ý rùng , hì hì : "Ôi chao, dáng vẻ điên cuồng của phu quân thật đáng sợ, sợ đó nha."
Lời trò đùa, mà nàng cứ toe toét như việc gì, Tống Thời An tức đến nghiến răng, hừ một tiếng: "Ta thấy tinh thần phu nhân còn , chẳng vẻ mệt mỏi gì, rõ ràng còn sức để cùng vi phu thêm một nữa."
Nói xong, đợi nàng đáp , trực tiếp hợp nhất với nàng nữa.
Khương Xuân "A" kêu lên một tiếng, kinh ngạc : "Còn nữa ?"
Hắn ôm nàng dậy, để nàng lên , nỗ lực khẽ : "Dĩ nhiên cho phu nhân tận hứng chứ?"
Khương Xuân đưa tay vỗ lưng một cái, tức giận : "Ai bảo tận hứng? Chàng tự tham ăn thì thôi, còn đổ tội lên đầu , thấy đúng là học hư ."
Quả thật là học hư , bản còn nghĩ đến việc đổi tư thế, mà ôm lên .
Tự nhiên mà thông?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-125.html.]
Tuy nhiên Khương Xuân thực sự nhiều khó chịu, nghĩ rằng đầu nếm thịt, khó tránh khỏi tham ăn, thêm một cũng .
nàng đánh giá thấp sức chịu đựng của một nam tử trưởng thành bình phục và luyện kiếm suốt hai tháng, luyện cơ n.g.ự.c và sáu múi bụng.
Đối với Tống Thời An đó là thêm một , nhưng đối với nàng là vô .
Nàng hết đến khác kêu thét phi thăng, cứ thế lặp lặp , dường như điểm dừng.
Thoải mái thì đương nhiên là thoải mái, chỉ là quá sướng, sảng quá nhiều , nàng cảm thấy thực sự chống đỡ nổi nữa.
Cuối cùng thể ôm lấy cổ , thút thít cầu xin: "Phu quân, đừng nữa, chịu nổi nữa."
Tống Thời An dừng ngay, mà đưa nàng lên đỉnh thêm một nữa, bản mới theo lên đỉnh.
Cả hai đều mệt lả, định ôm nghỉ ngơi một lát, lấy sức mới dọn dẹp, kết quả cả hai đều ngủ .
*
Có lẽ là quá mệt, đồng hồ sinh học thức dậy lúc Dần (3-5 giờ sáng) của Khương Xuân mất hiệu lực, giấc ngủ kéo dài đến hừng đông.
Nàng mở mắt thấy bên ngoài trời sáng choang, vội vàng đánh thức Tống Thời An đang , bản vội vã dậy.
Nàng vội vàng mặc y phục, đưa tay đẩy Tống Thời An đang mặc quần lót: "Chàng sang bên mà mặc, tranh thủ lúc cha dậy, đem tấm chăn dính m.á.u giặt, lát nữa còn đắp ."
Khi xưa thành , vì tập tục địa phương chuộng việc rước rể về nhà lớn, Khương Hà chỉ nhờ Lưu bà tử may một tấm chăn đỏ mừng, ngay cả tấm ga trải giường đỏ cũng .
Đêm qua Khương Xuân để cầu may mắn, trực tiếp tháo tấm ga đỏ từ chăn mừng trải ga giường, nhanh chóng giặt sạch may .
Tống Thời An cầm quần lót dậy, lùi về phía cuối giường vài bước, nhường chỗ cho nàng.
Khương Xuân một phát vén chăn lên, đưa tay kéo tấm ga đỏ đệm, kết quả tay giơ một nửa, sững .
Trên tấm ga đỏ, vết vàng vết trắng, duy chỉ vết đỏ.
Không lạc hồng?
Tống Thời An buộc xong đai quần, thấy nàng quỳ đó động đậy, theo ánh mắt nàng qua, lập tức cũng sững .
TBC
Không lạc hồng?
Chẳng lẽ kiếp Khương Xuân , khi thành với , khác, còn ân ái cùng ?
Khương Xuân rõ ràng chuyện , nếu giờ ngây tại chỗ.
Hơn nữa, với sự hiểu của về nàng, nếu nàng chuyện , khi cùng thành ắt sẽ cho , thể cố ý giấu giếm.
Không , tuyệt đối thể để Khương Xuân chuyện .
Hai họ yêu thương lẫn , chuyện viên phòng cũng hợp ý, nên sống hòa thuận hạnh phúc với , nếu hỏng chỉ vì chuyện , thật đáng chút nào.
Hơn nữa Khương Xuân tính tình phóng khoáng lạc quan, cả ngày ha hả, khiến tâm trạng cũng bình thản hơn nhiều, nếu nàng chuyện , trong lòng ắt sẽ khó chịu, e rằng sẽ vui vẻ nữa.
Hơn nữa nàng cũng khó tìm lý do để qua mặt , trừ phi thẳng thắn rằng nàng nguyên chủ, chuyện nguyên chủ liên quan gì đến nàng.
điều hiển nhiên là thể.
Dù mượn xác hồn cũng là chuyện quá ly kỳ, nàng chắc chắn sẽ lo thể chấp nhận, dễ gì bí mật .
Vì , đợi Khương Xuân mở miệng, vội : "Phu nhân đang ngạc nhiên vì nàng lạc hồng? Không cần ngạc nhiên, đây ở kinh thành vô tình một vị lão đại phu , thể mỗi nữ tử mỗi khác, ai cũng lạc hồng.
Chỉ là đời ngu , đều dựa việc lạc hồng để phán xét sự trong trắng, vì thế oan uổng bao nhiêu nữ tử vô tội.”